Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1989 : Không phải con người (4)
Ngày đăng: 17:06 30/04/20
Biểu hiện của đám bảo vệ khi nãy đã khiến tôi hạ quyết tâm.
Cách làm của tôi có lẽ sẽ không được người ở thế giới này đồng tình, nhưng tôi không thể nào chấp nhận được một đám khốn nạn hoàn toàn quay giáo đi theo ma vương, phản bội loài người, ngang tàng bạo ngược như thế.
Nếu họ cũng như Triệu Hàng, Nguyễn Hàn, thẳng thắn buông bỏ thân phận người sống, chuyển hóa bản1thân thành hồn ma thì còn chấp nhận được. Đằng này vừa muốn làm người sống, không chịu chết, lại vừa giúp ma vương được sinh ra sau khi chết giết hại con người, hành vi này khiến tôi cảm thấy thật trơ trẽn.
Tôi đứng dậy, dẫn Mộc Ái đang bất an đi lên.
Một tòa nhà văn phòng thường bố trí bao nhiêu bảo vệ, tôi không rõ lắm, nhưng chín người khi nãy, có lẽ là8toàn bộ bảo vệ trong tòa nhà này.
Lúc này tôi không còn bị ngăn cản nữa.
Ra khỏi gian cầu thang liền nhìn thấy dãy hành lang dài ngoằng. Hai bên hành lang đều không mở cửa, một đầu hành lang là ngõ cụt, một đầu chỉ có tường trắng đang bị ánh đèn chiếu lên. Ánh đèn trong hành lang ảm đạm, ba bóng đèn trên đầu chỉ mở một cái, đang chiếu vào cửa an ninh,2trông rất quái dị.
“Anh ơi, chắc là ở tầng dưới…” Mộc Ái kéo tay tôi, chỉ vào số đánh dấu sau cánh cửa an ninh. Cánh cửa ấy nhanh chóng tự động khép lại, cũng ngăn số lầu lại.
Bước chân tôi liền dừng lại: “Địa chỉ trên hóa đơn chuyển phát là ở tầng này.”
“Vâng. Nhưng mà… họ ở bên dưới.” Mộc Ái nhìn nền nhà dưới chân.
Tôi chau mày lại: “Sau khi em tìm đến đây,4không phải đi đến tầng này? Mà đến chi nhánh chuyển phát ở tầng dưới?”
Chi nhánh chuyển phát của ma chuyển phát nhanh mà tôi biết đang ở tầng dưới, nhưng địa chỉ người gửi lại ở tầng này.
Âm khí cũng đang tập trung ở tầng dưới. Dưới đó có lẽ đang có không ít ma.
Tôi vốn định quan sát tình hình chỗ này trước, rồi xuống tầng dưới giải quyết đám ma kia.
Không gian ở đây hình như hơi bất thường…
Tôi dắt Mộc Ái đi về phía thang máy được vài bước, tìm ra một nửa còn lại của khu văn phòng bên kia.
Bốn gian… chỉ mở trung tâm giáo dục mầm non, ba gian còn lại đang trống và đều không có âm khí.
Nếu kiểm tra toàn bộ thì sao?
Tôi nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng.
“Ủa, chào anh?” Tiếng phụ nữ đã vang lên.
Tôi quay đầu lại, thấy một người phụ nữ mặc váy liền thân đơn giản, thả tóc dài. Cô ta đang đeo ba lô nhỏ, trong tay còn xách một túi giấy, bộ dạng như sắp rời đi. Ánh mắt cô ta quét qua Mộc Ái, rồi nhìn sang tôi.
“Anh tìm trung tâm giáo dục mầm non Tiểu Thái Dương chúng tôi à? Ở đây là địa điểm văn phòng, còn địa chỉ báo danh và đi học ở nơi khác.” Vừa nói, cô ta vừa tiến lại.
“Tôi đến tìm người ở phòng 402 bên này.” Tôi nói với cô ta.
“402 đúng là ở bên này.” Người phụ nữ vừa khéo đang đi ngang qua tôi, nhấc tay chỉ hành lang bên trái: “Anh tìm anh Lưu? Khi nãy tôi nghe thấy tiếng điện thoại kêu, là anh gọi đến à? Lúc anh Lưu chạy về thì không nghe kịp. Sau đó anh cũng không gọi lại.”
Tôi sững sờ: “Cô biết anh ta?”
Cô ta ngạc nhiên nhìn tôi: “Cùng một tầng lầu mà lại… anh ta đang ở văn phòng chúng tôi. Anh… à…” Sắc mặt cô ta rất kỳ lạ, quay đầu liếc nhìn đằng sau một cái, nhỏ giọng nói: “Anh ta là thiếu gia con nhà cực giàu đúng không? Bây giờ đang lấy tiền nhà đi làm bậy?”
Một chuỗi câu hỏi này thực sự nằm ngoài dự liệu của tôi.