Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1990 : Không phải con người (5)
Ngày đăng: 17:06 30/04/20
Lần này đến lượt tôi tỏ ra ngơ ngác.
Người phụ nữ nhìn tôi, cười đánh trống lảng, mặt hơi ửng đỏ.
Câu hỏi của cô ta rất kì lạ, nhưng dây xích trên người lại rất bình thường. Chín sợi dây xích của người bình thường mắc với một số dây xích thuộc ma vương, nhưng không có sợi xích cực kỳ to lớn kia.
“Thì… anh ta hay đến văn phòng của chúng tôi, cũng không tiện đuổi… thường ngày cũng không làm gì…” Người phụ nữ ấp úng giải thích:1“Nhìn vào nó sao sao ấy… tại công ty chúng tôi nhân viên nữ khá nhiều. Cho nên như thế thì…”
“Tôi không rõ mấy về những chuyện ở phương diện này. Anh ta đang ở văn phòng của các cô? Cô đưa tôi đi gặp anh ta được không?” Tôi hỏi, trong lòng đã nảy sinh nghi ngờ.
Ở đây tôi không nhìn thấy âm khí. Tầng dưới âm khí lại dày đặc, bên này sạch sẽ hoàn toàn. Nói đúng hơn, những nơi khác trong lầu đều rất sạch sẽ.
Tay8Lưu Anh Kiệt kia, không phải ma?
Cũng như những bảo vệ kia, là người sống đang phục vụ dưới trướng ma vương?
Người phụ nữ gật đầu: “Được. Có điều, những lời đã nói khi nãy…”
“Không có gì, tôi sẽ không nói lại với anh ta đâu.” Tôi hờ hững nói.
Người phụ nữ nói năng khá bộp chộp, nhưng tôi không mấy để tâm. Tôi chắc chắn sẽ không nói lại với Lưu Anh Kiệt những chuyện này, vì nói không chừng lát nữa tôi sẽ giết Lưu Anh Kiệt ngay,2hoàn toàn sẽ không nhắc đến chuyện này.
Người phụ nữ thở phào.
Có vẻ cô ta là một người hướng ngoại thẳng tính, đi được mấy bước, cô ta lại hỏi về quan hệ của tôi với Lưu Anh Kiệt.
Tôi không giấu, đưa hóa đơn chuyển phát cho cô ta xem như đã làm với bảo vệ, nhưng cũng không trả lời thẳng câu hỏi của cô ta.
Hình như cô ta đang thắc mắc, nhưng chỉ thoáng nhìn tôi mà không vặn hỏi, chuyển đề tài qua Mộc Ái.
Bước chân tôi4chợt ngừng lại.
“Bên này của chúng tôi là điểm dạy mầm non, nhưng bên dưới của công ty chúng tôi còn có mở các lớp phụ đạo cho tiểu học và trung học, có cả nhiều lớp năng khiếu…” Người phụ nữ giới thiệu, đi thêm được vài bước thì ngoái đầu lại ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi đang nhìn chằm chằm khu văn phòng.
Lưu Anh Kiệt đưa tay đến đỡ lấy, nắm được cánh tay đang dang ra của cô ta.
Tôi cúi xuống nhìn túi giấy kia.
Âm khí từ bên trong bay ra.
Một cánh tay khô đét từ trong thò ra, nắm lấy cổ chân người phụ nữ.
Cô ta hét lên, nhảy đổng lên ngay tại chỗ, đá túi giấy văng đi.
Túi giấy đập vào tường, ngừng lại, trong túi, cái tay đó vẫn đang trườn ra ngoài. Móng tay cào lên nền nhà, phát ra âm thanh chói tai. Nó trườn ra từng chút một, móng tay, ngón tay, bàn tay, cẳng tay, cả cánh tay…
Người phụ nữ sợ hãi la hét không ngừng, không dám tiến tới, chỉ không ngừng lùi lại.
Lý Anh Kiệt cũng giật bắn người, gồng cứng người lên.
“Làm gì đó… làm cái gì đó? Trong túi cô chứa cái gì vậy hả? Đây là thứ gì!” Lưu Anh Kiệt lớn tiếng hỏi, chợt quay phắt đầu lại, nhìn tôi.
Mộc Ái níu tay tôi run như cầy sấy, áp sát đầu vào eo tôi, quét mắt qua hai người kia, rồi dừng lại ở bảng hiệu của trung tâm giáo dục mầm non.
Những chữ nghệ thuật mềm ra, biến thành bùn, từ từ tuột xuống, để lại vết bẩn trên tường.
Đèn trong cả tầng lầu sau khi nhấp nháy mấy lượt, có cái phụt tắt, có cái tiếp tục nhấp nháy, cái nào còn sáng cũng vô cùng ảm đảm.
Âm thanh máy in, máy fax đang tiếp tục vang lên, lấn át tiếng cào đất của cánh tay kia.
Tôi liếc nhìn máy fax ở cửa văn phòng. Giấy từ bên trong nhả ra cũng như trước đây, màu đèn loang lổ.
Một tờ giấy bay ra, vẽ thành một đường cong, tránh khỏi tôi, rớt xuống cạnh chân của hai người kia.
Trong mực in màu đen có một con mắt mở ra, nhìn trừng trừng hai người họ.
Cánh tay ấy cuối cùng đã bò khỏi túi giấy, kéo thân thể bị cắt một nửa, bay về phía tờ giấy trên nền nhà, liên kết làm một với nó, từ dưới nền nhà chồm dậy, biến thành người phụ nữ không có nửa thân dưới.