Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1993 :

Ngày đăng: 17:06 30/04/20


Tiểu Điềm khi nói câu này, mắt vẫn nhìn Mộc Ái, không che giấu sự lo lắng của mình.



Chắc cô ta đã cảm thấy ray rứt, khi trước đây mình không cứu được bé trai kia, bây giờ nhìn thấy Mộc Ái cũng trạc tuổi bé trai, lại nghe nói tôi sắp mạo hiểm, nên mới không yên tâm.



Trong này, chắc cũng có2đôi phần lo lắng cho ân nhân cứu mạng là tôi.



“Kiểu gì cũng phải giải quyết sạch bọn chúng.” Tôi điềm tĩnh nói, dắt Mộc Ái đi ra.



Sau khi đụng độ đám bảo vệ đó, tôi không sợ ưu thế số đông của đối phương nữa. Họ đều tin tưởng tôn sùng con ma chuyển phát nhanh. Dây xích trên người tất cả7bọn họ đều sẽ tập hợp về một chỗ, khiến tôi dễ dàng tiêu diệt toàn bộ họ.



Tôi không có ý sẽ nương tay, nên không chút phân vân.



Mộc Ái ở bên cạnh tôi, vẫn tốt hơn sau khi tách riêng, rồi bị con ma chuyển phát nhanh bắt được.



Thái độ của tôi khiến Tiểu Điềm không còn gì để nói.



Lưu Anh Kiệt1cố thuyết phục tôi hộ tống họ rời khỏi tòa nhà văn phòng trước.



Đương nhiên tôi không muốn chạy thêm một chuyến như thế.



Đám bảo vệ ấy đã chết, nhưng ai biết trong tòa lầu còn bao nhiêu người của chúng? Nếu chúng tản ra, hoặc kiếm một số vũ khí như súng đạn, vậy lại càng khó cho tôi.



Lưu Anh Kiệt vẫn7không từ bỏ, cứ đi theo tôi không rời.



Lúc đi ngang qua gian văn phòng rộng lớn ấy, qua khóe mắt tôi có cảm giác như đã thoáng thấy gì đó, nên không khỏi ngoảnh đầu qua.



Trong văn phòng vẫn trống trợn. Máy in, may fax đều đã ngừng hoạt động. Màn hình máy tính cũng tắt. Ánh đèn trong cả phòng đều0tắt hết, chỉ còn ánh sáng từ cửa sổ rọi vào.



Thấy tôi dừng bước, Lưu Anh Kiệt phát hoảng, cuống quýt hỏi: “Sao thế? Có thứ gì hả?” Anh ta vừa nói, vừa nấp ra sau lưng tôi.



Tiểu Điềm cũng co rúm sau lưng tôi, thậm thà thậm thụt.




“Trong cả tòa lầu nhiều công ty như thế! Bốn chiếc thang máy! Anh từng thấy nó đầy người chưa? Loại tòa nhà văn phòng như vậy, đúng ra phải rất đông người đi về chứ!” Tiểu Điềm la lên: “Tôi còn từng hỏi thăm, hỏi thăm người ta… là con người… người đó bảo luôn như vậy… là người ở tầng sáu… cả tòa lầu chỉ có mấy người… tôi chỉ gặp anh ta và ba bốn người nữa… Cả trạm chuyến phát nhanh ở tầng dưới… lần nào cũng gặp phải chuyển phát nhanh… Họ, họ… Tiểu Lý, tôi cũng chưa từng gặp phải…”



Tiểu Điềm càng sợ hãi hơn: “Tiểu Lý, từng ra khỏi văn phòng, nhưng lúc đi về lẫn nghỉ trưa thì chưa bao giờ gặp…” Cô ta nhìn qua tôi, hình như đang xin một lời giải thích.



“Cô đồng nghiệp mà cô kể thì sao?” Tôi hỏi.



“Giai Giai đã xin phép nghỉ sinh… cô ấy chưa trở lại…” Tiểu Điềm bật khóc: “Chỉ mỗi mình tôi… một tháng nay, một tháng nay chỉ mình tôi… mình tôi ở cùng cái đám ấy… với cả Tiểu Lý… và đám người ở tầng dưới…”



Tiểu Điềm hình như đã tự dọa chính mình.



Đột nhiên biết được công ty và đồng nghiệp có vấn đề và đột ngột biết được trong tòa nhà văn phòng mình đang làm việc không có được mấy người sống, là hai khái niệm khác nhau.



Chưa kể, vừa rồi cô ta đã liên tục bị dọa phát khiếp, e là không có thời gian để suy nghĩ kĩ lại thường ngày mình đã tiếp xúc với thứ gì. Tôi biết bóng người, tiếng người trong văn phòng trước giờ đều là ảo ảnh. Có lẽ Tiểu Điềm đã nghĩ rằng sau khi tôi xuất hiện, sự tình mới phát sinh biến đổi. Hiện giờ, khả năng này đã bị loại trừ. Cái cô gọi là đồng nghiệp, ngay từ đầu đã không hề có.



Nếu biết thêm trong tòa lầu này còn có không ít những thứ có vẻ giống người nhưng thực ra là hồn ma, cô ta sẽ càng hãi hùng hơn.



Cô ta ôm lấy vai mình, run như cầy sấy, người lung lay sắp ngã.



Lưu Anh Kiệt lắp bắp hỏi: “Tiểu Lý mà cô nói, không phải, không phải đã từng rời khỏi văn phòng sao…”



“E rằng đó không phải là con người.” Tôi đáp thay Tiểu Điềm.



Lưu Anh Kiệt trợn to mắt.



Tiểu Điềm ôm mặt, cất lên tiếng gào bị dồn nén.



Reng reng reng…



Tiếng chuông điện thoại chói tai vang vọng trong tầng lầu, át mất tiếng gào của Tiểu Điềm.