Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1994 :
Ngày đăng: 17:06 30/04/20
Tiếng chuông điện thoại cách khá xa, không phải vang ra từ văn phòng trung tâm giáo dục mầm non.
Tôi thoáng nhìn về hướng ấy, rồi quay lại nhìn Lưu Anh Kiệt.
Lưu Anh Kiệt lúc này rùng mình một cái, nhưng động tác cũng như tôi, nhìn về hướng đó xong, lại quay qua nhìn tôi, bắt gặp ánh mắt tôi.
“Tôi không biết, không biết gì hết…” Lưu Anh Kiệt kêu lên.
Tôi mặc kệ anh2ta. Dây xích trên người anh ta không có biến đổi gì, vẫn là người bình thường.
Tôi dắt Mộc Ái đi về phía văn phòng bên đó, mới vừa dời gót, đã bị Tiểu Điềm và Lưu Anh Kiệt níu lại.
“Thế, thế…” Lưu Anh Kiệt lắp bắp, một câu cũng không nói được.
Tiểu Điềm vẫn đang khóc, nhưng níu lấy tôi như níu chiếc phao cứu mạng.
“Hai người một là đi theo, hai là đợi7ở đây.” Tôi vứt lại một câu, vùng khỏi hai người đó.
Tuy họ rất muốn níu chặt tôi, nhưng do sợ hãi, nên không còn sức lực, người đã rã rời.
Sau lưng vang lên tiếng động sột soạt.
Lúc đi ra khỏi trung tâm giáo dục mầm non, tôi ngoái đầu qua nhìn, nhận thấy hai người họ đang dìu nhau, trông như dân chạy nạn, nhọc nhằn bám theo.
Tiếng chuông điện thoại kêu liên hồi,1càng đến gần càng thấy chói tai.
Tôi đi đến chỗ đợi thang máy, nhìn thấy khu văn phòng mà Lưu Anh Kiệt thuê.
So với khu văn phòng ngang qua đầu tiên, ở đây có vết tích sử dụng nhiều hơn một chút. Trong những rác rưởi còn lại trong phòng, không còn là những thùng giấy, băng keo dùng để đóng thùng nữa, mà có thêm những thứ như chai nước uống, hộp cà phê…
Tiếng7chuông từ gian văn phòng thứ nhất vang ra.
Giống như gian văn phòng trung tâm giáo dục mầm non, nguyên một mặt dựa tường đều là gương mờ, trong phòng có một hàng cửa sổ kính. Bố cục tương đồng, nhưng trong gian văn phòng này không có các dãy bàn ghế văn phòng, mà đặt sofa và máy chiếu. Trên bàn trà còn có thức ăn vặt và thức uống có cồn chưa dùng0đến.
Tôi đẩy cửa ra, tiếng chuông điện thoại càng lớn hơn.
Một chiếc điện thoại bàn nằm cạnh bàn trà, bị vứt bừa trên nền nhà, dây điện thoại được nối rất dài.
Trước khi tôi đến gần, tiếng chuông điện thoại đã ngừng.
Cả gian phòng đột nhiên yên tĩnh hẳn. Chỉ còn tiếng thở hổn hển và tiếng khóc loáng thoáng của hai người kia từ sau lưng vang tới.
Tách.
Máy chiếu được mở lên, một khuôn mặt ma đi kèm hiệu ứng âm thanh cực lớn xuất hiện trên màn chiếu.
Đùng!
Trên nóc thang máy đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, cả thùng thang máy lắc lư.
Đám người bên trong đều hét lên.
“Chuyện gì thế?” Người đàn ông kia la lên.
Tôi nhướn mắt, nhìn thấy âm khí trên nóc thang máy. Âm khí ấy có hình người, đang đứng trên nóc thùng thang máy, hình như đang làm gì đó.
Tôi lập tức biến sắc mặt: “Mấy người ra ngoài ngay! Bên trên có người đang cắt dây!”
“Dây?” Người trong thang máy vẫn chưa hiểu ra.
Thang máy đột nhiên chao đảo, lần này rõ ràng đã mất cân bằng, hơi nghiêng qua một bên, còn tụt xuống mấy phân.
Tiểu Điềm nhảy khỏi thang máy trước tiên.
Tôi kéo cô ta lùi lại, quát đám người kia lần nữa.
Người đàn ông kia hiểu ra đầu tiên, đẩy Lưu Anh Kiệt ra ngoài, bản thân phóng ra theo, xoay đầu lại lớn tiếng hô hào người còn ở trong thang máy.
Chỉ có một người phụ nữ phóng theo người đàn ông, người thứ tư đã xông ra. Sau cô ta còn có một người phụ nữ tóc ngắn đang định bước khỏi thang máy, nhưng thang máy đã đột ngột rơi xuống.
Tay cô ta đang đưa tới lập tức bị nghiến đứt, bàn tay đứt lìa vấy máu rơi lên nền nhà.
Tôi nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của cô ta, cũng đã nhìn thấy người đàn ông đang đứng trên nóc thang máy sau khi thùng thang máy rơi xuống.
Bộ dạng của gã có vẻ bình thường, mặc quần tây áo sơ mi, có điều vẻ mặt đầy hung tợn, kèm theo nét gian ác.
Ầm!
Một tiếng động lớn từ giếng thang máy vang ra.
Tiếng la hét trong thùng thang máy đã tắt ngấm.
Tiểu Điềm run lẩy bẩy, vừa khóc vừa hỏi: “Vừa rồi, vừa rồi…”
“Hu hu hu hu hu…” Người phụ nữ xông ra sau cùng ngã quỵ trên đất, nhìn sững bàn tay đứt mà khóc không ngừng.
Tôi bước tới, định xem thử tình hình dưới giếng thang máy.
Bàn tay đứt lìa trên nền nhà chợt giật một cái, thình lình nảy lên.