Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1995 :

Ngày đăng: 17:06 30/04/20


Bàn tay phóng về phía một người phụ nữ lạ, nắm lấy cẳng chân cô ta.



Cô ta đang mang vớ màu da, loại mùa đông, rất dày, nhưng vẫn bị móng tay cào rách, để lại mấy lằn vết rách trên cẳng chân cô ta.



Cô ta gào lên thảm thiết.



Người đàn ông kia nhào đến, nắm lấy mấy ngón tay đứt, gồng người kéo ra.



Hai bên đang giằng co, móng tay có sơn màu trên các ngón tay đã cắm vào chân người phụ nữ,2ngón tay thì đã bị người đàn ông gỡ ra.



Tôi liền đưa tay đến sờ, xóa sổ những móng tay kia. Nhưng không trị thương cho người phụ nữ.



Vừa nhướn mắt lên, tôi nhận ra cô ta đang run lẩy bẩy, ánh mắt đang nhìn sau lưng tôi.



“Anh ơi!” Mộc Ái hoảng hốt la lên.



Tôi quay đầu lại, nhìn thấy ở mép giếng thang máy xuất hiện một bàn tay. Bàn tay ấy đang bám lên nền nhà, nhọc nhằn đu lên.



Cảnh tượng này khá7quen mắt.



Hình như đám ma ở đây rất thích dùng cách này để hùa dọa người ta.



Tôi không cảm thấy gì, nhưng những người khác đều sợ hãi, cất giọng la hét.



Lại một bàn tay nữa thò lên, bám lấy nền nhà. Bàn tay này không còn các ngón tay, để lại vết máu trên sàn nhà.



Đầu của người phụ nữ kia đã ló khỏi giếng thang máy, trợn mắt trừng trừng nhìn chúng tôi.



“Cứu tôi… cứu tôi với… cứu tôi…” Cô ta vừa kêu,1vừa hộc máu, trên đầu cũng có máu chảy xuống.



Ngay sau đó, trong giếng thang máy lại có bàn tay thò lên.



Những người bị rơi xuống khi nãy lần lượt bò lên, dùng giọng nói cứng đơ kêu cứu, để lại vết máu trên đất.



Tôi bước tới.



Mộc Ái kéo tôi lại, tỏ ý ngăn cản.



“Không sao đâu.” Tôi an ủi một câu, tiếp tục đi tới, đứng trước những người đó.



Họ đã biến thành xác chết, bị âm khí khống chế.



Tôi cúi xuống nhìn về7phía giếng thang máy, trong ấy tối đen. Nhưng ở bên trên, lại có ánh sáng chiếu xuống.
Người sống sau khi tròng thòng lọng vào cổ mình, đã siết chết chính mình từng chút một.



Đương nhiên, rất nhiều người cả đời đã nhờ vào thòng lọng, mà được chết già, tự nhiên sẽ nói với người thân bạn bè của mình, cứ giữ như thế, sẽ được sống tiếp.



“Mấy người sẽ nhanh chóng biến thành vật nuôi của chúng.” Tôi nói câu sau cùng, rồi dắt Mộc Ái đi về phía cầu thang.



Đó là thế giới tương lai.



Người sống biến thành vật nuôi của ma vương. Mỗi ma vương sẽ kinh doanh trang trại của mình, vui vẻ chọn từ trong ấy thức ăn hằng ngày cho mình.



Cuộc sống “bình thường” quái đản ấy cứ thế được duy trì, không phải do người sống kiên cường khôn ngoan, mà do ma vương cần dân số, cần thức ăn.



Điều này hơi giống với quá trình nhân giống động thực vật của con người. Những loại gà thịt, heo, lúa nước, trái cây được bảo tồn với phạm vi và số lượng lớn, vượt qua những động vật hoang dã quý hiếm có nguy cơ tuyệt chủng, không phải do khả năng sinh tồn của chúng mạnh hơn, mà do nhu cầu của con người. Quá trình nhân giống, sàng lọc gen mấy trăm ngàn năm, khiến chúng biến thành hình dạng mà con người cần, sinh sôi dưới bàn tay của con người.



Ma vương nhân giống người sống thì không cần lâu như thế.



Có lẽ, ma vương đã từng nhân giống người sống lâu như thế.



Bắt đầu từ những con ma đầu tiên, chúng đã săn bắt loài người trong trạng thái mơ hồ, rồi dần dà phát triển thành phương pháp nhân giống như hiện nay.



Người đàn ông đó không gọi tôi đứng lại.



Tôi dẫn Mộc Ái đi vào gian cầu thang ở bên cạnh, từng bước xuống lầu.



“Anh ơi, anh có giận không?” Mộc Ái hỏi.



“Không. Chỉ là đã thông suốt một số chuyện.” Tôi đáp.



Thế giới này đã hết cứu nổi rồi.



Đó là chuyện tôi vừa thông suốt.



Người sống ở đây đã thích ứng với đời sống như thế.



Muốn thay đổi họ còn khó hơn lên trời.



Gà vịt được nuôi trong nông trại mà thả ra môi trường hoang dã thì chỉ còn đường chết. Có lẽ nhờ vào số lượng đông đúc, trong ấy sẽ có một số sống sót, thay đổi tập tính, giỏi hơn đám hoàng yến được nuôi trong lồng, nhưng phần lớn đều sẽ tuyệt chủng.



Tôi phải tìm cách trở lại tuyến thế giới trước đây.



Nhóm Ngô Linh, đám Tí Còi, cả cha mẹ và em gái, họ đang chờ tôi.