Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1999 :
Ngày đăng: 17:06 30/04/20
Trên người con ma lan tỏa ra cảm xúc mãnh liệt. Dây xích trên linh hồn nó và dây xích linh hồn tôi quấn lại với nhau.
Năng lực bắt đầu không nghe theo khống chế của tôi. Nói cách khác, tôi đã dồn phần lớn sức khống chế lên năng lực của Lưu Miểu, năng lực của bản thân trái lại đã2hơi mất kiểm soát.
Linh hồn bị kéo đi, đi vào đường hầm thời gian ngoài ý muốn.
Tôi nhìn thấy khu dân cu đời cũ. Nhìn thấy những khẩu hiểu trên vách ngoài của những căn nhà, băng rôn được giăng lên giữa các căn nhà, hình như đây là một khu dân cư nào đó ở Dân Khánh.
Các căn nhà thấp tè7lộn xộn nằm san sát nhau, mấy đứa trẻ đang luồn qua những khe hở giữa các căn nhà.
Tôi đã tìm thấy con ma đó. Hiện giờ nó vẫn còn là một đứa trẻ, tầm mười một mười hai tuổi, đang chơi đùa với đám trẻ con trạc tuổi.
Không mấy chốc, chúng xuyên qua khu dân cư, đến đường lớn, tìm được1một quán net.
Mấy đứa trẻ tiếp tục chạy, quản lý quán net cũng chỉ nhướn mắt quát một tiếng, bị đám trẻ con không kiên nhẫn làm lơ.
Chắc là quen biết nhau.
Chúng xông vào, nhảy phắt lên ghế, rành rọt mở trò chơi lên, đeo tai nghe vào.
Game đấu súng nhanh chóng bắt đầu. Mấy đứa trẻ con chơi cực kỳ nhập7tâm, cười ha hả khi tiêu diệt được đối thủ, bị bắn trúng thì vỗ bàn chửi đổng.
Sau mấy trận chiến kết thúc chóng vánh, lại có khách mới đi vào quán net.
Mấy đứa trẻ trạc tuổi nhìn thấy nhau. Chúng đều biết nhau, không chào hỏi thân mật, mà lập tức lớn tiếng với nhau.
Tôi đã nhìn thấy một chút kí0ức từ ý thức của con ma.
Tôi không có hứng thú dây dưa với đám trẻ con này, chỉ muốn về lại thời gian hiện thực.
Mộc Ái vẫn đang một mình trong cái nơi nguy hiểm ấy. Con ma kia cũng chưa bị giết chết.
Tôi mò được dây xích trên người mình, nhưng không thể kéo bản thân quay trở lại.
Năng lực vẫn không dễ khống chế.
Tôi có thể cảm nhận thấy ở đầu mút bên kia của dây xích, năng lực của Lưu Miểu vẫn đang phóng thích.
Tôi không biết đây là một sự hỗ trợ mà Diệp Thanh trước đây đã cung cấp cho tôi, hay là ở tuyến thế giới này, Diệp Thanh vẫn đang theo dõi tôi, giúp đỡ tôi.
Tôi thấy được những sợi dây xích có lẽ là nhờ năng lực của Nam Cung Diệu.
Nói thật lòng, lúc này tôi thà chấp nhận mình không có những năng lực như thế. Có chúng, nhìn từ góc độ nào đó, đã chứng minh có thể họ đã chết rồi.
Tôi cảm thấy bực mình, nén xuống những hình ảnh chết chóc trong kí ức, hít thở thật sâu.
Ý thức của nó lại bùng lên mạnh mẽ, lập tức ùa vào linh hồn tôi, giống như trong thời gian thực trước đây.
Tôi đã nhìn thấy ngọn lửa.
Vòng khóa của xe đạp quấn lên tay nắm cửa. Hai cánh cửa sắt đã được đóng chặt. Trong khe cửa, có chất lỏng chảy lan ra.
Con ma đứng một bên, một đứa trẻ khác lấy bật lửa ra, châm lửa lên chất lỏng trên đấy.
Bên trong cửa sắt, có người đập phá, tức giận chửi bới, nhưng âm thanh ấy nhanh chóng biến thành kêu la gào thét cùng với sự bùng lên của ngọn lửa.
Con ma giật mình, lùi lại một bước.
Lửa men theo chất lòng lan vào khe cửa. Nhiệt độ nóng hực phà vào mặt.
Tôi cảm nhận thấy độ nóng này và cũng ngửi thấy mùi khét.
Căn nhà trước mặt hình như là một nhà kho.
“Chạy mau!” Đứa trẻ châm lửa vừa nói xong, quay người chạy ngay.
Con ma cũng chạy theo, nhưng cứ ngoái đầu lại liên tục, lắng nghe tiếng động trong nhà kho, tim như đang run rẩy, thân thể cũng mất đi sự nhanh nhẹn.
Nó chỉ muốn bịt tai lại, nhưng hai tay đã nhũn ra, không nhấc lên nổi.
Nó chỉ biết chạy theo đám trẻ trước mặt, trong đầu thì nghĩ đến cái nhà kho đang ngùn ngụt khói kia.
Đó thực ra là nhà kho dụng cụ thể thao của trường. Mấy đứa tụi nó dễ dàng cạy khóa lẻn vào, đổ xăng vào bên trong, rồi gọi đám trẻ con kia đến, nhốt chúng ở bên trong.
“Chúng có chết không nhỉ?” Con ma run rẩy hỏi.
Đám trẻ đang chạy cùng không đáp. Hình như chúng chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
“Chết thì chết thôi.” Đứa trẻ châm lửa tỉnh rụi nói, hất đầu: “Đi! Đến quán net.”
Bước chân con ma hơi chần chừ.
“Mày làm gì thế? Muốn quay lại cứu chúng hả?”
Mấy đứa trẻ kia đều nhìn lại con ma.
“Chết cũng đáng đời. Dù không có chúng ta, chúng cũng chết chắc. Hai hôm trước thằng béo chết bầm đã bắn Thần Tu La trên mạng. Một phát nát đầu.” Đứa trẻ châm lửa cười khảy, còn làm động tác bắn súng: “Sớm muộn gì nó cũng bị giết.”
Thần Tu La, lại một ma vương nữa.