Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 2016 :

Ngày đăng: 17:07 30/04/20


Tôi cảm giác được là cơ thể của mình như đang bay lên, một lúc sau, tôi mới phát hiện là mình đã hồn lìa khỏi xác.



Linh hồn của tôi bay lên giữa không trung, tay chạm vào cảnh tượng hư ảo kia.



Lúc chạm vào, cảnh tượng hư ảo biến thành một vật thực, có khối lượng khá nặng.



Tôi thi triển năng lực vào trong đó, cảnh tượng đấy đột nhiên to ra, trông như đã mở ra một cánh cửa.



Thị2trấn Morris hiện lên ngay trước mặt tôi, những toà kiến trúc đó, những con rối kia, đều hiển hiện ra dưới bầu trời.



Trông giống như là lớp nguỵ trang bị xé toạc ra, bầu trời thay đổi, mặt đất thay đổi, cánh đồng bị thay thế bởi một thị trấn.



Tôi thấy cơ thể của mình đang nằm trên con đường lát đá trong thị trấn.



Những con rối đang ca hát nhảy múa kia, đồng loạt quay đầu nhìn về phía7tôi, sau đó lại đồng loạt ngã nằm xuống đất.



Năng lực của tôi khuếch tán trong không khí, linh hồn trở về với cơ thể.



Tôi lồm cồm bò dậy, nhìn chằm chằm vào những con rối nằm la liệt dưới đất với vẻ kinh ngạc.



Những con rối này khác với những con rối mà tôi từng tiếp xúc trước đây, ngay cả âm khí của thị trấn đồ chơi cũng không giống như trước đây nữa.



Tôi đi lại gần, nhìn thấy1các bộ phận trên con rối được lắp ráp như cơ thể con người vậy, nhưng các khớp nối là các quả cầu được làm từ gỗ, mắt là mắt người được nhét vào trong hốc mắt, tuy rằng là thật, nhưng trông không tự nhiên chút nào cả.



Một con chó bông khác cũng có ngoại hình như một con chó thật, nhưng có thể nhìn thấy có chỉ may ở miệng và lòng bàn chân, bị cố tình làm ra7vẻ đáng yêu.



Phong cách kiến trúc của cả thị trấn không có thay đổi gì, vẫn còn cái cảm giác cũ kĩ, lạc hậu, không hề biến thành lâu đài đồ chơi của trẻ con.



Tôi nghe thấy tiếng ồn ào ở phía xa xa kia.



Toà thị trấn đột nhiên xuất hiện này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Người chủ của nông trường xuất hiện trong tầm nhìn của tôi, chỉ đứng yên bất động ở đó,0không biết có phải bị doạ sợ rồi không.



Tôi không có suy nghĩ nhiều về chuyện này, tạm gác những thắc mắc của tôi về thị trấn đồ chơi sang một bên, leo lên nóc xe và nhìn xung quanh một lượt.



Tôi tìm thấy cái khu rừng xuất hiện trong thế giới hiện thực cùng với thị trấn đồ chơi.



Chắc là cổng ra vào của dị không gian cũng nằm ở chỗ đó.



Tôi nhảy xuống xe, chạy về hướng đó.



Trong thị trấn cổ này không thể lái xe.



Tôi không phải đang trong trạng thái linh hồn, phải kéo theo cái cơ thể này để chạy làm tôi cảm thấy mệt mỏi.



Tôi lại cảm nhận được mặt lợi của trạng thái linh hồn. Nhưng tôi lại không yên tâm để cơ thể ở cái nơi ngập tràn âm khí và con rối kì lạ này.



Tôi còn chưa biết tiếp theo đây sẽ phải đối mặt với thứ gì, không thể mạo hiểm được.




Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi nhìn thấy hình ảnh một dây xích.



Tiếng của dây xích…



“Anh…”



“Lâm Kỳ…”



“Anh Kỳ…”



Ai thế?



Cuối cùng tôi cũng mở mắt ra được rồi.



“A! Anh ấy tỉnh rồi!”



“Anh!”



Tôi nghe thấy có tiếng gọi mừng rỡ.



Trần nhà… Đèn huỳnh quang… Khung giường bệnh…



Còn có…



Em gái, Tí Còi…



Và một cái bóng người mờ ảo.



Bóng người đó biến mất ngay sau đó.



Nhóm Tí Còi đứng vây xung quanh, rất nhanh sau đó lại tản ra, có một bác sĩ và y tá lạ mặt đi lại gần giường bệnh, kiểm tra cơ thể cho tôi.



“Không có vấn đề gì nữa. Chỉ là bị mất sức, bây giờ cần phải nghỉ ngơi nhiều. Người nhà cũng thật là, tuy rằng vết bỏng trên người cậu ta không nghiêm trọng lắm, nhưng cơ thể rất yếu, bây giờ còn chưa thể đi lung tung được. Về nhà cũng được, nhưng trước khi chúng tôi cho xuất viện thì phải nằm nghỉ dưỡng ở trong bệnh viện đã. Bây giờ cậu ta chưa thể về nhà được, vẫn cần phải nằm viện.”



Bác sĩ lên tiếng mắng té tát, bọn họ ai nấy đều cúi thấp đầu, trưng ra vẻ ngoan hiền.



Đã xảy ra chuyện gì?



Tôi cảm nhận được thái độ của họ đối với tôi khác trước đây… Hay là…



Tim tôi đập thình thịch.



Bác sĩ y tá mới đi ra khỏi phòng thôi, bọn họ liền lên tinh thần trở lại.



Tí Còi thở hắt ra một hơi, lên tiếng nói với tôi: “Anh Kỳ, anh muốn làm gì cũng phải nói trước với tụi tôi một tiếng chứ. Không nói không rằng chạy đến cái thị trấn đồ chơi đó… Tụi tôi bị doạ đến xanh hết cả mặt. Còn tưởng rằng anh bị điên rồi, vì Thanh Diệp… Khụ…”