Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 2015 :

Ngày đăng: 17:07 30/04/20


Tôi vừa đi ra khỏi toà nhà văn phòng liền bắt một chiếc xe, đi thẳng đến thôn Sáu Công Nông.



Thôn Sáu Công Nông vẫn trong trạng thái công trường, nhưng không có thi công gì nhiều. Lúc tôi đi vào toà nhà số sáu, không hề nhìn thấy một bóng người nào cả.



Đi lên lầu, đứng trên bậc2thang giữa lầu năm và lầu sáu, tôi nhìn lướt qua tấm bảng hiệu “Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp” ở phía trên, sau đó không nhìn nữa.



Tôi nhớ lại về cái lỗ đen nhìn thấy trong cảnh mộng và giơ tay lên, bắt đầu thi triển năng lực.



Năng lực bị rã ra, không chạm vào7thứ gì cả.



Tôi thi triển năng lực ở mức mạnh nhất, sử dụng cả mắt và tai, muốn nhìn thấy, nghe thấy thứ gì đó khác biệt.



Nhưng những gì tôi nhìn thấy, nghe thấy, chạm được đều là con số không.



Tôi trông như một diễn viên kịch câm vậy, tay mò mẫm trong không khí.



Sau khi đã tiêu tốn1rất nhiều thời gian, tôi bắt đầu thay đổi kế hoạch.



Có thể cái cổng ra vào dị không gian mà tôi nhìn thấy không hề nằm song song với cầu thang mà nằm ở phía trên nó.



Tôi nghiêng người sang một bên, tiếp tục mò mẫm xung quanh, trông giống như muốn mò hết một lượt các khu vực7phía trên cầu thang vậy.



Thứ mà tay tôi cảm nhận được chỉ có không khí, là cảm giác không khí lưu thông khi tôi di chuyển tay.



Không có.



Dường như cổng ra vào dị không gian không thể mò được bằng cách này.



Nếu vậy thì, tôi có thể mở được cổng của dị không gian ở thị trấn Morris không?



Tôi0bắt đầu nghi ngờ.



Tôi bất giác đưa mắt nhìn về phía cửa của phòng nghiên cứu.



Có lẽ Diệp Thanh đang ở trong đó, cũng có thể là không.



Tôi siết chặt tay, quay người đi xuống lầu.



Chỗ này không được, còn có những chỗ khác.



Hối Hương, núi Quảng Nguyên…



Không, phải đi nhiều nơi như thế, chắc chắn không đủ thời gian.




Ấn tượng ban đầu của tôi về anh ta là một mình anh ta ngồi trong phòng nghiên cứu tối om và trống rỗng. Đó là một cảnh tượng cô đơn, hiu quạnh vô cùng.



Lúc này, tôi lại suy nghĩ đến cảnh tượng đó, nghĩ đến cảnh anh ta đứng bên kệ hồ sơ, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về cái nơi chôn cất Ngô Linh. Tôi cảm thấy anh ta không hề cô đơn, lẻ loi như tôi tưởng trước đây.



Vào cái lúc mọi người đều chết cả, anh ta quay trở về từ thế giới tương lai thì chắc hẳn anh ta đã có quyết định rồi.



Thậm chí là sớm hơn nữa.



Sau khi Cổ Mạch chết, sau khi phát điên xong, anh ta đã có quyết định rồi.



Từ đó về sau, Nam Cung Diệu mất tích, cái chết của Ngô Linh và Lưu Miểu đều không thể làm lung lay quyết định của anh ta.



Anh ta từng nói “đợi tôi”, có lẽ là nói thật. Anh ta đã suy nghĩ xong là phải lợi dụng năng lực của tôi như thế nào từ lâu rồi.



Anh ta nói là “không biết phải làm gì tiếp theo”, có lẽ cũng là lời nói thật lòng. Anh ta đã giao quyền quyết định lại cho tôi.



Tôi không hiểu là tại sao Diệp Thanh lại tin tưởng tôi một cách tuyệt đối như thế. Có thể là sau khi nhìn thấy Tiểu Bạch, nhìn thấy tôi và năng lực của tôi xong, anh ta đã có dự tính. Một tâm trạng kiên định gần như là mê tín, tin chắc rằng đến cuối cùng tôi sẽ đưa ra lựa chọn chính xác.



Có thể là vì lí do này mà ma cổ trang mới lên tiếng chế giễu tôi.



Siêu năng lực được thức tỉnh bởi lòng ham muốn và thỉnh cầu của họ.



Nguyện vọng của tôi… Lời thỉnh cầu của tôi…



Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh của Tiểu Bạch, hình ảnh của đám người Thanh Diệp và cả hình ảnh của người thân bạn bè lạ mặt…



Chiếc xe băng qua Thysente, chạy đến khu vực cánh đồng lúa rộng lớn.



Tôi dừng xe lại, đi về hướng Hàn Vân bay đi lúc đó.



Có hơi cao, có thể tôi cần một vài công cụ gì đó để giúp mình chạm đến khu vực đó.



Tôi tìm kiếm xung quanh, đột nhiên nghe thấy có tiếng động.



Tôi ngẩng đầu nhìn lên trời.



Tiếng nhạc ồn ào, xen lẫn tiếng gõ vào gỗ, tiếng ma sát bánh răng, còn có những tiếng động lạ như bụp bụp, chíu chíu được phát ra từ đồ chơi.



Tôi nhìn thấy bầu trời đột nhiên trở nên méo mó, trông như có hai bầu trời đặt đè lên nhau, hai màu xanh lam và những đám mây có hình dạng khác nhau xen lẫn vào nhau.



Tôi giơ tay hướng về phía đó.