Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 216 : Biết người biết ta (5)

Ngày đăng: 16:43 30/04/20


Tiếng nức nở của người phụ nữ kia kèm theo nỗi sợ hãi. Có lẽ miệng cô ta bị nhét vào thứ gì đó, tiếng kêu đứt quãng, rất mơ hồ, dường như đang gọi ai.



Ý thức của tôi dần rõ rệt, có thể nhìn rõ xung quanh.



Đằng trước là một chiếc giường lớn, bốn góc giường đều có sợi dây cột tay chân của người phụ nữ lại. Phần bụng của cô ta nhô ra, áo bị xốc lên, lộ ra phần bụng đang mang thai. Cô ta cứ khóc mãi, miệng bị thứ gì đó nhét vào, khó khăn phát ra tiếng kêu. Sự sợ hãi của cô ta như hóa thành thực thể, khiến cho cả căn phòng tràn ngập nỗi sợ hãi.



Tôi đột nhiên hiểu ra tình cảnh trước mắt.



Bụng của Vu Mộng có một nửa là trong suốt, có thể thấy được thứ đang động đậy trong bụng cô ta. Một lúc thì nhô lên một miếng có hình cung, lúc thì nhô lên một vật gì đó nhọn nhọn. Đến khi một bàn tay nhỏ xuất hiện trên bụng cô ta thì ai cũng có thể phán đoán ra thứ trong bụng cô ta là gì.



Thật ra dù không nhìn thấy bàn tay kia thì ai cũng biết cô ta đang mang thai rồi, nhưng người bình thường sẽ không biết là cô ta đang mang quỷ thai.



Tôi có thể thấy được cái bóng đen như mực trong bụng Vu Mộng, giống như cá đang bơi dưới nước vậy. Thứ âm khí màu đen đó giống hệt như trên người Tiêu Thiên Tứ. Con quỷ này chưa chào đời đã có âm khí mãnh liệt như vậy.



Tuy không phải thuộc hàng chuyên gia như người của Thanh Diệp, nhưng tôi biết, âm khí của quỷ càng nặng thì con quỷ càng lợi hại.



Bàn tay trong bụng lúc này biến thành móng vuốt, để lại trong bụng Vu Mộng năm vết cào.



Vu Mộng vùng vẫy, tiếng kêu trở nên cao vút, nhưng không hề có âm thanh thực tế nào được phát ra, cô ta vùng vẫy cỡ nào vẫn không thể làm đứt sợi dây đang cột chặt lấy thân thể mình.



Tôi cảm giác được một loại tâm tình vừa kích động vừa vui sướng ở gần đây. Đương nhiên không phải đến từ Vu Mộng, cũng không phải đến từ một Tiêu Thiên Tứ chưa chào đời. Loại tâm tình này đang ở chỗ tôi đứng phát ra.



Là Tiêu Chính!



Tôi cảm thấy vô cùng ghê tởm. Đột nhiên, tôi nhớ lại những chuyện mình đã trải qua trong hiện thực.



Tất cả sức mạnh của tôi đều có trong mơ, tôi phải ngăn cản cha con Tiêu Chính, điều này chỉ có thể thực hiện trong mơ. Chẳng lẽ còn có cách nào tốt hơn là bây giờ nhân lúc Tiêu Thiên Tứ chưa ra đời giết chết nó sao?



Giờ đây, tôi đã không còn quản việc Tiêu Thiên Tứ chết trẻ như thế này sẽ có ảnh hưởng gì đến mười tám năm sau nữa rồi.



Tôi thử di chuyển cơ thể, có thể cảm giác được cơ thể của chính mình. Không như lúc đầu bất lực, ít ra tôi có được thân thể của chính mình. Khi di chuyển, tôi bị tách ra khỏi Tiêu Chính.



Tiêu Chính đang chiếm lấy cơ thể của Vương Phương Kiệt. Trong hiện thực, tôi chỉ nhìn thấy âm khí dày đặc trên người Tiêu Chính. Nhưng trong mơ, ngay tại lúc này, tôi thấy được bộ mặt thật ẩn núp dưới xác thịt của gã ta. Đó là hình dáng của Tiêu Chính, không phải Vương Phương Kiệt.
Không giống như bóng đen của Cát Gia Mộc, những người đó không phải bị khống chế cơ thể, mê hoặc ý thức mà là bị Tiêu Thiên Tứ điều khiển ý nghĩ mình.



Đùng!



“AAAAAAA…”



Từ khi Tiêu Thiên Tứ chuyển vào ngôi trường mẫu giáo tư thục này, đây là lần thứ tư xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Một đứa trẻ đang sử dụng bạo lực với đứa trẻ khác, lấy đồ chơi cây búa nhỏ đập vào đầu đối phương một cách mạnh bạo.



Tiêu Thiên Tứ đứng một bên quan sát, cười cười.



Nó làm theo lời dặn của Tiêu Chính, chuẩn bị những giấy tờ thông dụng cho cả hai: thẻ căn cước, việc làm, nhà ở, tiền,… Riêng nó rất hứng thú với các trò chơi bạo lực đầy máu me.



Một ngày họp phụ huynh bình yên lại bị hai đứa trẻ đánh nhau mà trở thành cuộc đánh lộn của hai gia đình. Cô giáo chưa kịp ngăn cản thì….



Chát!



Đứa trẻ đánh bạn bị phụ huynh của đứa trẻ bị đánh đẩy ngã xuống đất, máu tươi chảy ra, tình cảnh hỗn loạn bỗng yên tĩnh trở lại.



Tiêu Thiên Tứ được Tiêu Chính ôm trong lòng nở nụ cười quỷ dị.



Tôi cảm thấy ớn lạnh.



Một loại cảm giác ớn lạnh sâu sắc hơn thường ngày.



Đây mới là ác ma thực sự, một ác ma bẩm sinh, không tồn tại một chút lương thiện nào.



Cảnh vật trước mắt dừng lại, mơ hồ, tôi như mới vừa chớp mắt.



Rầm!



Tiếng tôi đập đầu vào sàn nhà vang lên, tôi ôm lấy đầu, nằm trên sàn nhà kêu đau.