Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 217 : Chọn cái rương
Ngày đăng: 16:43 30/04/20
“Cậu làm sao vậy?” Trần Dật Hàm hơi duỗi tay ra, động tác dừng lại ở trong nháy mắt đó, không có đụng chạm đến cơ thể tôi, ngược lại anh ta bỗng chốc cảnh giác nhìn chăm chú cảnh vật xung quanh.
Đổi thành những người khác, đáng lẽ nên nghi ngờ tại sao tôi lại ngã một cách buồn cười như vậy trên mặt đất. Nhưng trong nháy mắt Trần Dật Hàm đã nhìn thấu sự bất thường của tôi.
Tự tôi cũng rất ngạc nhiên. Vuốt lấy cái trán bị đập phải, chậm rãi ngồi dậy từ trên mặt đất, trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện vừa xảy ra.
Cõi mộng và thời gian ngủ của con người rất kỳ lạ, có người có thể muốn ngủ là ngủ, vừa chợp mắt một lúc là có thể ngủ say, ngủ mười phút đã bằng người khác ngủ hai tiếng đồng hồ, sau khi ngủ dậy tâm tình thoải mái, suy nghĩ càng sáng suốt, cũng có người mất ngủ và hay nằm mơ, trước khi đi ngủ ý thức mơ mơ màng màng, suy nghĩ vớ vẫn, ý thức được mình đang ngủ, đang suy nghĩ miên man, thậm chí biết mình đang nằm mơ, lại không cách nào khống chế, sau khi tỉnh lại cái gì cũng không nhớ.
Tôi xen vào giữa hai loại ấy, tôi không phải loại người thoáng cái là có thể ngủ mất, nhưng cũng không phải loại gặp nhiều vấn đề về giấc ngủ. Tôi chưa từng trải qua tình cảnh buồn ngủ không chịu nổi nào, chuyện không tự chủ mà ngủ gật. Dù là thời điểm ham ngủ nhất khi còn là thiếu niên, trong các tiết học nhàm chán, tôi cũng không có buồn ngủ đến mức không thể kiềm chế nổi mà ngủ gật. Đây là lần đầu tiên tôi sa vào cõi mộng mà chẳng biết tại sao.
Cõi mộng dài như vậy, nhìn thấy được cuộc sống của cha con Tiêu Chính trong ba năm đầu kể từ khi con quỷ Tiêu Thiên Tứ chào đời, nhưng trong hiện thực thời gian lại ngắn ngủi như vậy. Tôi vẫn còn nhớ rõ khi ý thức của tôi đột nhiên trở nên hoảng loạn, Trần Dật Hàm giơ tay nắm lấy tôi. Vậy mà tôi đã mơ một giấc mơ dài trong mấy giây mình té ngã xuống đất.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Trần Dật Hàm hỏi lại lần thứ hai.
Tôi lắc đầu, buông xuống cái tay đang xoa trán, từ từ đứng lên. Khi tôi đang muốn nói rõ những chuyện đã xảy ra với Trần Dật Hàm thì bỗng nhiên cánh cửa lớn của Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp ở giữa chúng tôi đóng lại.
Âm thanh kia vang lên làm tôi giật cả mình, đợi tôi phản ứng lại muốn đi mở cửa thì bỗng cảm giác được bầu không khí trong phòng nghiên cứu đã thay đổi. Sau lưng tôi xuất hiện một hơi thở khác.
Trần Dật Hàm đứng ở ngoài gõ cửa, gọi to tên tôi.
Tôi trấn tĩnh lại, trả lời: “Tôi không sao, anh không cần phải lo. Tôi... và anh ta sẽ nói chuyện với nhau.”
Bên ngoài đã không còn âm thanh. Không biết có phải Trần Dật Hàm đã nghe được câu trả lời của tôi hay là Diệp Thanh đã làm gì.
Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, cũng thật kinh hoảng, hít sâu vài lần, lúc này mới xoay người, nhìn về phía sô pha.
Hai chiếc sô pha đối diện nhau, trong đó có một chiếc lưu lại dấu vết của một người đã ngồi ở đó, giống như là có một người vô hình đang ngồi đằng kia, đang ung dung tự tại mà nhìn tôi.
“Cái thứ hai bên này?” Tôi chọn một cái rương.
Chát!
Tôi bị anh ta đánh một cái vào trán, trúng ngay chỗ vừa bị đụng vào ban nãy, đau đến nỗi tôi hít mạnh một hơi, bưng lấy cái trán oán giận nói: “Sai rồi cũng không cần như vậy chứ?”
Cộp cộp!
Lúc này thanh âm vang hơn rất nhiều.
Khi tôi chọn rương có chút chần chờ, tay đang ôm trán vẫn chưa chịu buông xuống, “Cái này?”
Không có phản ứng.
Có lẽ không phải Diệp Thanh bị tôi làm cho tức chết mà là tôi chọn đúng rồi.
Tôi vội vàng đem cái rương bị kẹp ở giữa dời ra ngoài, xé mở giấy niêm phong, thấy được bên trong có một cái bình thủy tinh.
Chiếc rương có thể chứa đủ các dụng cụ nhà bếp, vậy mà bên trong chỉ có một cái bình thủy tinh. Bình cũng không lớn, hai tay vừa vặn có thể cầm lấy. Nắp bình làm bằng kim loại màu bạc. Tôi hiếu kỳ mở bình ra, sau khi nhìn thấy đồ vật bên trong liền ngây ngẩn cả người.
Bên trong chất lỏng màu vàng nhạt có chút đục ngầu là một khối thịt mềm, kéo theo một thứ có hình dạng như ruột người.
Tôi không nhận ra đây là cái gì nhưng nó cũng không phải là pháp khí lợi hại như trong tưởng tượng của tôi.
Từ trước đến nay tôi đều có tinh thần không ngại học hỏi nên trực tiếp hỏi Diệp Thanh: “Đây là cái gì?”