Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 226 : Tập kích

Ngày đăng: 16:43 30/04/20


Đã qua 12 giờ đêm.



Mấy người chúng tôi đều không về nhà, tất cả đều ở trong căn phòng khách sạn của Cổ Mạch.



Sau khi giãy dụa một lúc lâu thì Trịnh Hân Hân đã thấm mệt và ngủ say rồi.



Mặc dù xét về sức chiến đấu thì Quách Ngọc Khiết là người mạnh nhất trong chúng tôi, còn Tiết Tĩnh Duyệt thì được nữ thần may mắn bảo vệ nên luôn có thể hóa dữ thành lành. Nhưng là đàn ông, mấy người chúng tôi vẫn rất ga lăng phong độ bảo họ đi ngủ, để chúng tôi canh gác.



Ông chú Cổ Mạch này không hiểu một chút gì là ga lăng hay phong độ cả, nằng nặc đòi đi ngủ, gọi nhân viên khách sạn mang tới một tấm nệm. Quách Ngọc Khiết thể hiện sức mạnh quái dị của mình khiến Cổ Mạch đành phải bảo nhân viên khách sạn đặt tấm nệm ở phòng khách, sát vào bên cạnh sô pha, không thể tắt đèn, chỉ có thể dùng chăn trùm kín đầu lại ngủ. Khả năng thích ứng của anh ta quả thật không tồi, mấy giây trước vẫn còn trách móc chúng tôi không kính trọng người già, vậy mà một giây sau đã ngáy o o rồi.



“Có khi nào gã ta đi vào phòng ngủ bằng cửa sổ không?” Gã Béo lo lắng nhìn sang cánh cửa phòng ngủ đang khép hờ.



“Nếu gã ta hóa thân thành điệp viên 007 thì mấy người chúng ta ngoan ngoãn chờ chết đi.” Tí Còi ngáp ngủ.



Cửa sổ khách sạn là loại cửa sổ kiểu Pháp1, không thể mở được. Nếu Tiêu Thiên Tứ có thể nghĩ ra cách để “sát thủ” phá cửa sổ đi vào thì trình độ kỹ thuật phải cao lắm, giống như Tí Còi nói, chúng tôi chỉ có thể chờ chết mà thôi.”



1 Bậu cửa sổ đặt trên sàn



Khoảng hơn 1 giờ sáng thì đám người Quách Ngọc Khiết đều đã ngủ, đến 2 giờ thì khách sạn bỗng nhiên vang lên tiếng chuông báo động.



Cổ Mạch vừa rồi vẫn còn ngáy o o vậy mà chỉ trong phút chốc lập tức ngồi bật dậy, không hề có chút nhập nhèm như người mới tỉnh ngủ.



“Là tiếng chuông báo cháy. Ác thật đấy.” Tí Còi mắng một tiếng.



Quách Ngọc Khiết và Tiết Tĩnh Duyệt từ trong phòng ngủ đi ra. Quách Ngọc Khiết còn hơi lơ mơ, nhưng Tiết Tĩnh Duyệt thì lại thấp thỏm lo âu.



Có tiếng gõ cửa ngoài phòng khách, tất cả chúng tôi đều căng thẳng.



“Anh Cổ, khách sạn xảy ra hỏa hoạn, hiện giờ phải sơ tán tất cả khách ở trong khách sạn, phiền các anh rời khỏi khách sạn theo sự chỉ dẫn của nhân viên chúng tôi.”



Tiếng nói của người ở bên ngoài rất rõ ràng, nghe giọng điệu và nội dung thì giống như là một nhân viên phục vụ.



Nhưng chúng tôi đều không dám sơ suất.



Cổ Mạch đáp lại, “Chúng tôi sẽ đi ra ngoài ngay.”



Tôi khẽ đi tới cửa, nhìn ra bên ngoài thông qua mắt mèo gắn trên cửa, không khỏi cảm thấy đắng lòng quay lại lắc đầu với những người khác.



Ngoài cửa thật sự là nhân viên phục vụ của khách sạn, nhưng anh ta cứ đứng im ở ngoài cửa, khuôn mặt không biểu cảm, giống như có chút bực bội khó chịu.




Nhân viên phục vụ nhìn thấy tôi nắm con dao, trong ánh mắt vụt lóe lên sự ác độc, hét lớn lên, ra tay mạnh hơn.



Trò đấu vật này cũng không phải là sở trường của tôi.



“Đừng bật gậy kích điện.” Cổ Mạch nhắc nhở một câu.



Lúc này Trịnh Hân Hân đã lao tới, dùng gậy kích điện đâm mạnh vào nhân viên phục vụ một nhát.



Gậy kích điện vẫn chưa được bật, nếu không thì lúc này tôi và gã ta đều nằm co giật dưới đất rồi.



Gậy kích điện vẫn chưa bật nên cú đâm của Trịnh Hân Hân chỉ là một cái vỗ nhẹ không hề hấn gì đối với người đàn ông kia.



Quách Ngọc Khiết bồi thêm một nhát, lúc này mới khiến cho người đàn ông này ngất xỉu.



Trịnh Hân Hân thở hổn hển, tay sờ vào vùng eo sau, vẻ mặt như được giải thoát.



“Anh Kỳ, anh không sao chứ?” Tí Còi quan tâm hỏi tôi một câu.



Tôi đỡ bàn tay đang chảy máu, gượng cười nói: “Vẫn ổn.”



“Được rồi, chúng ta mau đi thôi. Gã ta có thể sẽ phóng một mồi lửa thật đấy.” Cổ Mạch nói xen vào.



“Còn tên này thì sao?” Quách Ngọc Khiết chỉ vào người đàn ông đang ngất xỉu.



“Vứt đó đi.” Cổ Mạch trả lời một cách không quan tâm.



Chúng tôi đang định đi ra ngoài, Gã Béo đi sau một bước, sau lưng có một âm thanh vang lên.



“Cô Tiết, cô không sao chứ?”



Quay đầu lại, tôi nhìn thấy Gã Béo đang dìu Tiết Tĩnh Duyệt bị bỏ lại phía sau.



Tiết Tĩnh Duyệt bị ngã một cái, có vẻ như chân bị trật khớp khá nặng. Cô ấy hít một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía chúng tôi.



Tôi ý thức được điều gì đó.



“Chúng ta... vẫn ở lại chỗ này đi.” Tiết Tĩnh Duyệt nhỏ giọng nói.