Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 227 : Kẻ tập kích

Ngày đăng: 16:43 30/04/20


Tiết Tĩnh Duyệt lúc nào cũng có một sự may mắn đặc biệt nào đó, cô ấy luôn gặp phải chuyện xui xẻo nhưng lần nào cũng chỉ phải chịu khổ một chút, tránh được rắc rối lớn hơn.



Tham gia vào câu lạc bộ bắn súng là bởi vì trong cuộc sống cô ấy được một số điểm báo.



Hiện giờ cô ấy vô duyên vô cớ lại té ngã xuống đất, đừng nói là chính bản thân Tiết Tĩnh Duyệt, mà ngay đến cả người chưa được tính là bạn bè của cô ấy như chúng tôi cũng cảm thấy đây là môt điểm báo.



Về phương diện này thì Cổ Mạch rất quyết đoán, lập tức đóng cửa lại, ra lệnh những người trẻ chúng tôi trói người mà Quách Ngọc Khiết đánh ngất xỉu lại.



Cổ Mạch và tôi đều nhìn chằm chằm vào vùng eo sau của người đàn ông đó một lúc lâu, nhưng không thấy có gì kỳ lạ.



Trịnh Hân Hân đã khỏe lại, cầm lấy hộp y tế của phòng khách giúp tôi băng bó vết thương. Rồi nhìn vào mắt cá chân của Tiết Tĩnh Duyệt.



Mắt cá chân của Tiết Tĩnh Duyệt bị sưng như cái bánh bao, sưng rất to, nhìn kiểu gì cũng không giống như bị té trên mặt sàn bằng phẳng, trải thảm mềm của khách sạn. Điều này lại càng giống như một điềm báo.



Tiếng chuông báo động vẫn đang kêu vang inh ỏi, nhưng lúc này chúng tôi không hề có hành động gì cả, kiên quyết không ra khỏi căn phòng một bước.



“Hân Hân, cậu không sao thật chứ?” Quách Ngọc Khiết quan tâm hỏi Trịnh Hân Hân.



Trịnh Hân Hân sờ vào vùng eo sau, rồi lắc đầu: “Không còn có cảm giác gì nữa.” Lúc nói ra những lời này cô ấy hiện ra vẻ rất kinh ngạc. Xem ra trước đây mặc dù là đau đớn, nghe chúng tôi bàn tán nhiều chuyện quái dị như vậy, cùng chúng tôi trốn trong khách sạn nhưng vẫn có vài phần nghi ngờ chuyện bản thân gặp phải hiện tượng linh dị, mãi đến giờ cô ấy cũng chưa hoàn toàn dập tắt được sự hoài nghi.



Những người không gặp được ma thì rất khó để tin rằng trên đời này có ma. Thời đại khoa học, bất kỳ chuyện gì cũng có thể giải thích bằng khoa học. Như chuyện mà bây giờ chúng tôi đang gặp phải cũng có thể giải thích rằng chúng tôi đã gặp phải một kẻ biến thái cuồng giết người, còn Trịnh Hân Hân thì bị thôi miên.



Tôi suy nghĩ những chuyện này thêm một lát, rồi đặt sự chú ý lên con dao xếp kia, rồi lại quan sát, đánh giá người đàn ông bị ngất xỉu.



“Sao thế anh Kỳ? Anh phát hiện ra điều gì rồi?” Tí Còi hỏi tôi.



“Trương Hinh Nhu bị đâm chết bởi con dao giống như vậy.” Tôi nói.



“Dao xếp không phải là thứ đồ gì hiếm có cả.” Tí Còi nói.



“Người này chính là hung thủ sao?” Gã Béo chỉ vào người đàn ông.
Khoa học kỹ thuật hiện đại giúp cho việc so sánh đối chiếu hình ảnh trở nên dễ dàng, nhưng kỹ thuật hóa trang hiện đại cũng khiến việc nhận diện khuôn mặt của những người đó trở nên khó khăn hơn.



Tôi thở dài: “Khi nào thì tiến hành phác họa chân dung?”



“Ngày mai sẽ gọi video để tiến hành. Tốt hơn hết là các cậu hạn chế tiếp xúc với người ngoài.” Trần Dật Hàm nói xong liền cúp điện thoại.



“Chúng ta phải trốn như thế này bao lâu?” Tí Còi vò đầu.



Cuối tuần thì còn dễ, chỉ cần báo cho gia đình một tiếng là được. Nhưng tới thứ hai, ngày đi làm, chúng tôi cứ trốn mãi trong khách sạn như vầy được sao? Đây cũng đâu phải là cách giải quyết chứ.



Cổ Mạch hứ một tiếng: “Người nào đó, sao còn chưa đi ngủ?”



Tôi biết Cổ Mạch đang nói với tôi, nhưng tôi vừa thức dậy chưa được bao lâu, thật sự không buồn ngủ chút nào cả. Hay là đợi đến lúc trực đêm, tôi thiu thiu một giấc trên ghế? Không buồn ngủ, miễn cưỡng cũng phải thôi miên bản thân.



Lúc này Trịnh hân Hân đã tỉnh hẳn rồi, nói với tôi: “Để tôi giúp anh thả lỏng một chút nhé.”



“Cô đừng có thôi miên cậu ta.” Cổ Mạch nhắc nhở.



Trịnh Hân Hân nhún vai, “Tôi có muốn thôi miên anh ta cũng không làm được, tôi vẫn chưa có khả năng thôi miên người khác.”



Trịnh Hân Hân để tôi nằm trên giường. Tôi cảm thấy hơi ngại, chiếm chỗ ngủ của hai cô gái. Nhưng hiện tại là thời điểm quan trọng, chỉ có thể trông đợi vào kẻ duy nhất có cách đối phó với Tiêu Thiên Tứ là tôi đây mà thôi.



Tiếng nói Trịnh Hân Hân nhẹ nhàng êm tai, nhưng khi đầu tôi gác lên gối, thì không còn nghe rõ Trịnh Hân Hân đang nói gì nữa, lập tức chìm vào trong giấc mơ.



Tôi vừa mở mắt đã thấy một cái máy tính xách tay, trên màn hình đang hiển thị một trang diễn đàn, hình như là đang bàn luận nội dung gì đó. Bởi vì toàn là tiếng Anh, nên tôi xem khá vất vả, chỉ có thể hiểu đại khái đây là một trang diễn đàn gồm những người có cùng sở thích, với cái tên là Câu lạc bộ giết người. Chủ đề đang thảo luận về cuốn sách có rất nhiều thủ đoạn giết người, trong đó có một vài từ chuyên ngành có liên quan thuốc độc, súng, dao, tôi đều không am hiểu. Tên của cuốn sách này tôi cũng từng nhìn thấy, có lẽ không nổi tiếng lắm, nên không có ở trong nước, cũng không được người trong nước biết tới.



Tôi cử động một chút, thoát ra khỏi cơ thể của con ma mà tôi đi theo, sẵn tiện nhìn rõ hình dáng của con ma đó.



Điều khiến tôi bất ngờ là người này không phải là Tiêu Thiên Tứ, cũng không phải là Trương Hinh Nhu mà là nhân viên phục vụ tấn công chúng tôi.