Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 251 : Hiện tượng kỳ quái khi xem bói

Ngày đăng: 16:44 30/04/20


Gã Béo cùng tôi bước vào trong, nhưng lại chậm hơn tôi nửa bước, đợi tôi ngồi xuống sô pha rồi cậu ta mới ngồi xuống bên cạnh tôi. Sô pha liền nghiêng một chút về bên cậu ta.



Sô pha “két” một tiếng, vang lên trong căn phòng đang yên tĩnh có chút dọa người. Gã Béo không được tự nhiên cả người cứng ngắc.



Tôi chỉnh lý lại mạch suy nghĩ, đem chuyện chủ nhiệm Mao kể với tôi nói ra.Trong căn phòng trống không chỉ còn lại tiếng một mình tôi nói chuyện.



Đợi tôi đem tất cả mọi chuyện nói xong cũng không thấy Diệp Thanh đáp lại.



Tôi không khỏi có chút lo sợ, phỏng đoán xem Diệp Thanh đang suy nghĩ cái gì.



Gã Béo thở dài một hơi, “Tôi nghĩ, tôi vẫn nên ra bên ngoài đợi thì hơn.”



Tôi ngẩn ra một lúc mới gật gật đầu.



Gã Béo vội vàng đi ra ngoài.



Tôi chưa nói với Diệp Thanh là Gã Béo cũng có mắt âm dương. Chuyện này Cổ Mạch cũng không biết. Xem qua nhiều hồ sơ như vậy, cũng đã trải qua vài lần nguy hiểm, tuy tôi tin tưởng Diệp Thanh sẽ không hại đến tính mạng chúng tôi, đôi khi còn có thể cho tôi sự giúp đỡ lớn và bọn Gã Béo cũng đã bị kéo vào chuyện này, dựa theo cách nói của Cổ Mạch, đây là mệnh, nhưng tôi cũng không muốn nói hết với Diệp Thanh. Nếu như đem tất cả mọi chuyện tập trung ở trên người tôi, bọn Gã Béo nhiều lắm cũng chỉ là quần chúng thôi, vậy thì không thể tốt hơn.



Tôi cứ suy nghĩ miên man còn Diệp Thanh vẫn không có một phản ứng gì.



Tôi mở miệng nói: “Diệp Thanh, anh có đó không?”



Vẫn như cũ không có phản ứng.



“Chuyện trong khu nhà này có liên quan với anh không?”



Tôi chờ vài giây lại nói tiếp: “Có phải là chính anh đi xử lý không?”



Diệp Thanh vẫn không nói gì.



Tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đứng dậy tạm biệt.



Gã Béo dựa người trên lan can bên ngoài, nghe được tiếng mở cửa mới xoay đầu lại nhìn.




“Sau khi chia tay cô ấy thì không sao nữa rồi.” Tí Còi nói.



Quách Ngọc Khiết vỗ đùi nói: “Cô ấy mới là người có loại thể chất kia!”



Tôi cũng cảm thấy như vậy.



Tí Còi lại xua tay, “Cô ấy hoàn toàn không cảm giác được gì hết mà. Đây mới chính là chỗ đáng sợ đó.”



“Chuyện này có chút giống kiểu đi cùng bạn bè đến tham gia các show tuyển chọn, kết quả là bản thân mình lại trúng.” Gã Béo bình luận.



Tí Còi hừ một tiếng, “Vậy tôi còn phải thấy may mắn hả?”



“Có thể là do biểu hiện ban đầu của anh không rõ ràng lắm, không giống kiểu của Tiết Tĩnh Duyệt hoặc Diệp Thanh, còn phải nhờ đến một ít đạo cụ mới có thể kích hoạt.” Trần Hiểu Khâu nói, “Sau khi anh và bạn gái cũ chia tay liền không chạm vào những thứ kia nữa à?”



Tí Còi giật mình, “Đúng vậy.”



“Thì ra là thế!” Quách Ngọc Khiết lập tức tán thành cách nói của Trần Hiểu Khâu.



“Cho nên, cậu giống như tôi và Gã Béo đều thức tỉnh siêu năng lực, có thể bói toán thông linh?” Tôi trêu ghẹo.



Tí Còi bĩu môi, “Như thế không ngầu chút nào. À, Gã Béo, cậu phát hiện năng lực của mình ở mặt nào rồi?”



Gã Béo lắc đầu, “Thính lực, thị giác, khứu giác đều không có gì thay đổi. Đến bây giờ tôi còn chưa từng thấy ma, cũng không hề nằm mơ.”



“Có thể là vị giác.” Tí Còi cười gian, “Liếm một cái xác chết là có thể biết tất cả mọi chuyện khi còn sống của đối phương.”



Gã Béo không kém cạnh nói: “Nếu không anh để cho tôi liếm trước một cái thử xem?”



Tí Còi tiếp tục cười gian: “Cậu liếm tôi làm cái gì? Liếm Tiết Tĩnh Duyệt ấy.”



Gã Béo bật người đỏ mặt: “Lăn!”