Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 250 : Tiêu tai miễn nạn

Ngày đăng: 16:44 30/04/20


Nếu dựa theo tình hình lúc nãy, tôi có thể chắc chắn lí do bọn họ muốn rời đi không đơn giản chỉ là chuyện bà Chu bị tai biến bỗng bật dậy nói rằng muốn chuyển nhà hay là chuyện gặp phải thành viên của Thanh Diệp.



Trong lòng tôi nghi ngờ rằng có phải là do lần đó Diệp Thanh “đi ra ngoài” không? Hôm ấy lúc ở Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp, tôi bỗng cảm nhận được một luồng âm khí không bình thường, khiến cho tôi rợn cả tóc gáy, nổi cả da gà. Trong giấc mơ hai mươi năm trước, lúc Cổ Mạch đến khu nhà này đã nghe được rất nhiều âm thanh kỳ lạ. E rằng nơi này thật sự có gì đó bất thường, chỉ là do trước đây có Diệp Thanh ở đây nên mới đỡ hơn. Nếu như bọn yêu ma quỷ quái đó dám xông ra làm loạn thì liền bị Diệp Thanh đánh chết.



Vừa nghe xong những lời tôi nói, chủ nhiệm Mao có chút do dự. Bà ấy từ từ rót cho mình một ly trà nóng, sau đó lại chần chừ, khẽ sờ chỗ này, chạm chỗ kia. Mãi một lúc lâu sau, bà ấy mới hạ được quyết tâm kể cho chúng tôi nghe.



“Chuyện này tôi cũng chỉ mới nghe nói gần đây thôi, do con gái của dì Chu nói với tôi đấy. Bây giờ cô ấy đã dọn dẹp xong xuôi mọi thứ trong nhà, chuẩn bị đưa dì Chu đến nơi khác sống.” Chủ nhiệm Mao khẽ thở dài rồi nói tiếp: “Cô ấy nói với tôi rằng, miếng đất này vốn không tốt lành gì đâu, trước đây khi chưa xây khu nhà này, mảnh đất này vốn là nghĩa địa hay chiến trường gì đó, nói chung là không tốt lành. Sau đó nơi này bắt đầu có người xây cất nhà cửa, đến sinh sống ở đây. Lúc đầu mọi chuyện khá bình thường, chỉ có một hộ gia đình kia thì hơi xui xẻo thôi. Tôi vốn không tin mấy thứ này lắm. Cô ấy cũng chỉ nói sơ qua thôi. Ý của cô ấy là vận xui của mảnh đất này đều tập trung vào một chỗ, những hộ gia đình khác thì cũng bình thường thôi, không có vấn đề gì cả. Nhưng hộ gia đình kia bị vận xui bám theo, sau khi chết hết mấy mạng người rồi thị bọn họ dọn đi nơi khác, căn nhà cũng bán luôn. À không, không phải bán nhà. Lúc đấy căn nhà đó là được đơn vị cấp cho nên vẫn chưa thể bán được. Hình như là để trống...”



Chủ nhiệm Mao ngồi đó suy nghĩ một hồi, sau đó khẽ vỗ vào mu bàn tay: “Người già cả rồi, trí nhớ cũng kém. Nói chung là hộ gia đình kia đã dọn khỏi đây. Sau đó trong khu nhà này liền thường xuyên xảy ra chuyện.”



Tôi im lặng nghe chủ nhiệm Mao nói tiếp.



Hộ gia đình mà chủ nhiệm Mao nhắc tới chắc là gia đình của Diệp Thanh. Chỉ là Dư Tân Vanh nói Diệp Thanh là thiên sát cô tinh, anh ta sẽ khắc chết toàn bộ người thân, ai vướng vào anh ta đều xui xẻo cả, nhưng khi đến chỗ chủ nhiệm Mao, hay nói đúng hơn là vị chủ nhiệm Chu kia thì liền biến thành gia đình Diệp Thanh đã đỡ nạn cho toàn bộ cư dân trong thôn Sáu Công Nông này.



Tôi nhìn về phía Gã Béo.



Gã Béo khẽ lắc đầu.



Chúng tôi tiếp nhận nhiệm vụ giải toả di dời mảnh đất này thì đã điều tra kĩ càng về người sở hữu mảnh đất này. Nhưng còn việc trước khi xây nên thôn Sáu Công Nông, mảnh đất này được dùng để làm gì thì chúng tôi không có điều tra. Nếu đúng như những gì chủ nhiệm Mao nói, mảnh đất này là nghĩa địa hay là chiến trường gì đó thì có thể giải thích được một số chuyện.




Tôi nói ra những suy nghĩ của tôi: “Bây giờ chúng ta đến chỗ Thanh Diệp xem sao đã. Diệp Thanh chắc chắn sẽ biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.”



Gã Béo cũng tán thành lời đề nghị của tôi.



Hai chúng tôi đi lên lầu sáu. Mắt âm dương của Gã Béo có hiệu quả hay không thì tôi không biết. Nhưng mắt âm dương của tôi chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, tôi không phát hiện được có hồn ma nào cả. Khu nhà này ngay cả âm khí cũng không có, cũng không biết là người dân làm sao thấy được có ma nữa.



Lên lầu sáu rồi tôi mới cảm thấy có chút lạnh.



Trước đây Gã Béo không cảm giác được gì cả. Lần này cậu ta cũng có thể cảm nhận sự khác thường ở nơi này.



Gã Béo nói: “Đúng thật là đỡ nạn giùm mọi người đấy chứ.”



Trong cả khu nhà thì nơi này là nơi có âm khí nặng nhất, một là nơi này là nguồn phát ra âm khí, hai là nơi này như một cái xoáy chuyên hút âm khí.



Tôi lấy chìa ra khoá mở cửa, ló đầu vào trong nhà xem thử, không có cảm nhận được cái luồng âm khí lạnh thấu xương tuỷ lần trước, tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm.



“Diệp Thanh, chúng tôi lại đến làm phiền anh rồi.” Vừa nói tôi vừa bước vào trong phòng nghiên cứu.