Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 287 : Tìm kiếm
Ngày đăng: 16:44 30/04/20
Vẻ mặt bình yên lúc nãy của Chủ nhiệm Chu đã bị thay thế bởi nét vô hồn, trống rỗng. Bà ấy không hề chớp mắt, cả người trông giống như một con rối vậy, nhưng động tác bước đi của bà ấy không hề cứng đơ mà trái lại rất tự nhiên. Từng bước đi của bà ấy đều vững vàng, trông bà ấy không giống như là một người đã lớn tuổi.
Người đàn ông áo đen đi theo sau Chủ nhiệm Chu, khoảng cách giữa hai người khoảng một bước chân. Khi ông ta bước ra khỏi phòng ngủ, cửa phòng ngủ tự động đóng lại. Tiếng đóng cửa chậm rãi và khiến người ta cảm thấy bất an.
Tiếng bước chân của người đàn ông áo đen hoà chung nhịp với tiếng đóng cửa đã tạo nên một giai điệu kì lạ.
Chủ nhiệm Chu và người đàn ông áo đen kia một người đi trước một người đi sau mà ra khỏi nhà, cửa nhà cũng lập tức được đóng lại. Tôi có thể nghe được tiếng bước chân của hai người họ. Hai người họ đang đi xuống lầu, tiếng bước chân nhỏ dần và cuối cùng biến mất hẳn.
“Anh Kỳ! Anh Kỳ, anh đang nhìn gì đó?” Tiếng gọi lo lắng của Tí Còi truyền vào trong tai của tôi.
Tôi bỗng giật mình. Lúc này tôi mới phát hiện ra mọi người đều đang nhìn về phía tôi.
Trần Hiểu Khâu thấy tôi đã hoàn hồn trở lại, cô ấy đảo mắt về hướng tôi mới vừa nhìn lúc nãy, tầm mắt cô ấy khẽ lướt qua cửa phòng ngủ chính và cửa nhà.
“Anh Kỳ, làm sao vậy?” Gã Béo hỏi.
“Có chút lo lắng cho Chủ nhiệm Chu ấy mà.” Tôi khẽ mỉm cười rồi nói tiếp: “Chỉ có một mình dì Tiền chăm sóc cho Chủ nhiệm Chu thôi sao? Nếu vậy thì chắc dì cũng bận lắm nhỉ?”
Tiền Lan đáp: “Đành phải vậy thôi, cũng không còn cách nào khác, mọi chuyện đều lộn xộn cả lên. Mấy người anh chị em của dì thì trong nhà còn có người già phải chăm sóc. Bố chồng dì cũng đã lớn tuổi rồi, chồng dì ở nhà chăm sóc cho bố. Con gái và con rể dì cũng thường qua đây giúp dì, anh chị em thì có giúp một tay nên cũng không tính là bận lắm đâu.”
“Ồ. Vậy Chủ nhiệm Chu không cần phải nằm viện sao?” Tôi có chút lo lắng, nhưng lại không tiện hỏi thẳng về tình hình của Chủ nhiệm Chu, làm vậy sẽ khiến người khác nghi ngờ.
“Bệnh viện cũng không chịu nhận ca bệnh này. Mẹ dì đã như vậy rồi, chỉ có thể mang về nhà chăm sóc thôi, cho dù ở lại bệnh viện cũng không chữa trị được gì nữa.” Tiền Lan thở dài.
“Chủ nhiệm Chu đã lớn tuổi rồi, cũng không còn cách nào khác. Nói thật thì tình trạng của Chủ nhiệm Chu là khá lạc quan rồi.” Gã Béo nói tiếp: “Hôm nay chúng cháu đến làm phiền dì. Dì vừa phải chăm sóc cho Chủ nhiệm Chu mà còn phải tiếp đãi chúng cháu nữa.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Lời này của Gã Béo chính là có ý tạm biệt.
“Nói gì vậy. Cũng là do dì gọi các cháu đến đây, vốn dĩ còn tưởng có thể giúp ích được gì đó.” Tiền Lan cười nói.
“Hôm nay làm phiền dì rồi. Vậy tụi cháu vào thăm Chủ nhiệm Chu lần nữa rồi ra về đây.” Trần Hiểu Khâu cũng rất thông minh.
Mọi người bỗng im bặt.
“Rẽ trái ở ngã tư phía trước, cách nơi này năm mươi mét.” Lúc này bỗng vang lên tiếng của hệ thống định vị.
“Nếu đoán không sai thì có lẽ bọn họ sẽ đến đó, vậy chúng ta cứ đợi ở đó đi.” Trần Hiểu Khâu nói.
“Tôi nói này... Nếu như là thật thì... Chúng ta đây là đang muốn làm gì? Đến đó xem để thoả mãn lòng hiếu kì của bản thân sao?” Tí Còi hỏi: “Mấy người chúng ta cũng đâu có nhìn thấy được gì đâu.”
Trong xe lại bắt đầu yên lặng.
“Các cậu cứ thả tôi ở đằng trước là được.” Tôi vội nói.
“Anh Kỳ, cho dù là không thấy được gì nhưng cũng có thể nghe anh kể lại mà. Hơn nữa, nhiều người thì sẽ bớt sợ hơn.” Tí Còi vừa nói câu lúc nãy mà giờ đã nói ngược lại.
Tôi biết Tí Còi lo lắng cho tôi, nhưng chỉ có tôi có thể nhìn thấy Chủ nhiệm Chu và người đàn ông áo đen kia, điều đó chứng tỏ việc này sẽ có liên quan đến tôi. Bọn họ lại không nhìn thấy, theo tôi đến đó...
“Cổ Mạch từng nói rất đúng, đừng có tự tìm đến đường chết.” Tôi nói tiếp một cách nghiêm túc: “Tôi chỉ đến đó để xem một lát thôi, các cậu cách xa chút sẽ tốt hơn.”
Thấy tôi kiên quyết như vậy, bọn họ cũng chỉ đành chấp nhận yêu cầu của tôi.
Chiếc xe dừng lại ở đầu đường.
Tôi bước xuống xe, Tí Còi nhắc nhở tôi để điện thoại sang chế độ im lặng, cách một khoảng thời gian thì phải báo cáo với họ về an toàn của tôi. Xong xuôi tôi mới bước về phía trước.
Bên đường có hai dãy đèn đường chiếu sáng, hai bên đều là những toà chung cư sáu tầng. Dãy nhà bên tay trái tối om, dãy nhà bên tay phải thì vẫn còn nhiều căn đang sáng đèn. Sau khi đi hết con đường này, vừa mới qua ngã rẽ thì tôi liền nhìn thấy cái cổng khu nhà quen thuộc ấy.
Thôn Sáu Công Nông.
Phòng bảo vệ vẫn còn sáng đèn. Có một chú bảo vệ khoảng năm sáu chục tuổi đang ngồi ở trong đấy lướt máy tính bảng. Sau lưng ông ấy, khu nhà của thôn Sáu Công Nông được chiếu sáng bởi đèn đường mờ nhạt nhưng không gian phía trên lại chẳng có chút ánh sáng nào.