Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 288 : Mắt đen
Ngày đăng: 16:44 30/04/20
Nếu như tôi muốn chờ ở nơi này thì chắc chắn không thể lộ diện được. Bởi vậy lúc này tôi trốn phía sau hàng cây ven đường, tránh để cho bảo vệ phát hiện.
Tôi đứng đấy một lúc lâu nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của Chủ nhiệm Chu và người đàn ông áo đen. Tôi lấy điện thoại gửi tin nhắn cho bọn Tí Còi để báo bình an. Sau khi gửi xong tin nhắn thì tôi bắt đầu do dự.
Một loạt những hành động trước đấy của chúng tôi hoàn toàn là do bản năng sai khiến, căn bản không có suy nghĩ kĩ càng rồi mới hành động. Bây giờ đứng đây suy nghĩ kĩ lại thì sẽ phát hiện chủ ý này của chúng tôi có rất nhiều lỗ hổng.
Cũng giống như lúc mới đầu khi mấy người chúng tôi lái xe để đuổi theo hai người họ nhưng lại không thấy họ đâu cả, lúc đó chúng tôi mới nghĩ ra, chúng tôi hoàn toàn không biết Thần Chết sẽ đi đường nào. Bây giờ tôi chờ ở đây cũng chỉ là do chúng tôi phỏng đoán Chủ nhiệm Chu sẽ quay về đây. Cho dù tôi có đoán trúng đi chăng nữa, nếu Chủ nhiệm Chu có quay về đây thật, thì thôn Sáu Công Nông đâu phải chỉ có một cái cổng vào. Thần Chết kia không cần vặn nắm cửa mà cũng có thể mở cửa ra được thì những cánh cổng khác của khu nhà này cho dù có bị khoá chặt đi chăng nữa thì ông ta vẫn sẽ vào được đó thôi. Đừng nói là Thần Chết, ngay cả La Giang Nhạn và người thợ quay phim kia cũng đã từng đột nhập được vào đó.
Tôi bắt đầu thấy do dự, sau đó tôi có gửi tin nhắn cho bọn Tí Còi để nói chuyện này.
Không lâu sau, Tí Còi trả lời tin nhắn của tôi, nói là bọn họ đã gọi điện thoại cho Cổ Mạch.
Tôi vội gửi tin nhắn đi: Cổ Mạch nói gì?
Tí Còi trả lời: Anh ta nói là chúng ta cứ đi chơi đi.
Điều này là sao chứ?
Tôi cười cũng không được mà khóc cũng chẳng xong, nhưng tâm trạng bớt căng thẳng hơn. Nếu như Cổ Mạch đã nói vậy, thì có nghĩa là anh ta cảm thấy sẽ không có nguy hiểm gì. Đây được xem là một tin tốt. Cùng lắm thì chỉ là chúng tôi đang lãng phí thời gian vô ích thôi.
Tôi đang định gửi thêm một tin nhắn cho họ, nói là sẽ ở đây chờ thêm mười phút nữa, nếu vẫn chưa thấy Chủ nhiệm Chu và người đàn ông áo đen đến đây thì chúng tôi sẽ ra về, chuyện này chấm dứt tại đây.
Tay tôi đang nhấn bàn phím điện thoại, không có phát ra tiếng động gì. Phòng bảo vệ cũng đã đóng kín cửa và cửa sổ, cũng sẽ không có tiếng động gì truyền ra ngoài. Khu nhà cũng khá yên tĩnh, vắng lặng.
Giữa không gian tĩnh lặng bỗng vang lên hai tiếng bước chân khác nhau nhưng lại cùng chung một nhịp vang lên rất rõ ràng.
Tôi vội xoá luôn cái tin nhắn đang soạn nửa chừng trên điện thoại, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Chủ nhiệm Chu và người đàn ông áo đen kia đang bước tới từ con đường đối diện khu nhà. Tôi bỗng chốc cảm thấy hồi hộp và căng thẳng, vội nhắn hai chữ “Tới rồi” cho Tí Còi, sau đó bỏ điện thoại vào trong túi.
Chủ nhiệm Chu vẫn đang đi ở phía trước, còn người đàn ông áo đen đi ở phía sau, khoảng cách giữa hai người họ không hề thay đổi.
Điều này thì tôi cũng không rõ nữa. Lúc chúng tôi ra về thì Chủ nhiệm Chu vẫn còn sống. Lúc nãy tôi đã tận mắt chứng kiến linh hồn của Chủ nhiệm Chu theo chồng bà ấy đi vào trong thôn Sáu Công Nông, chắc Chủ nhiệm Chu đã qua đời rồi... Chúng tôi cũng không tiện gọi điện thoại để hỏi Tiền Lan.
“Hay là... tìm Diệp Thanh xem?” Quách Ngọc Khiết lại nói.
“Bây giờ vẫn là đừng nên vào đó. Cổ Mạch cũng không cho vào.” Trần Hiểu Khâu nói.
Tình trạng của thôn Sáu Công Nông hiện giờ quả thật có chút gì đó rất kì lạ.
Lúc nãy tôi cũng đã xem qua rồi, tuy là không có âm khí nhưng cả khu nhà lại giống như bị bao phủ bởi một lớp màng mỏng mơ hồ. Đường xá trong khu nhà thì vẫn còn bình thường nhưng những căn nhà thì lại tạo cho tôi một cảm giác ma dị.
“Để tôi gọi cho anh ta.” Tí Còi móc điện thoại ra, nhấn số gọi cho Cổ Mạch.
“Để tôi nói chuyện với anh ta đi.” Tôi đưa tay về phía Tí Còi.
Điện thoại vừa được bắt máy thì đã nghe được giọng điệu không mấy vui vẻ của Cổ Mạch.
“Tôi nói này, nếu các cậu muốn điều tra thì tự đi điều tra một mình đi. Gọi tôi hoài để làm gì?”
Tôi lên tiếng: “Cổ Mạch, là tôi đây. Lúc nãy tôi đã nhìn thấy rồi.”
Cổ Mạch khẽ “Ồ” một tiếng: “Nhìn thấy rồi thì nhìn thấy rồi thôi.”
“Anh đừng có đánh trống lảng nữa. Thôn Sáu Công Nông rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lúc nãy cái người đàn ông áo đen kia phát hiện tôi đang ẩn nấp gần đấy, ông ta nhìn tôi, sau đó thì xuất hiện tình trạng ảo giác.” Tôi kể cho Cổ Mạch nghe về những chuyện lúc nãy.
“Có gì kì lạ đâu chứ?” Cổ Mạch khinh bỉ nói tiếp: “Chưa đến ngày chết của cậu, cho dù cậu bị ông ta nhìn thấy thì cũng chẳng sao, chỉ cần không gây trở ngại gì cho công việc của ông ta là được rồi.”
Tôi ngơ ngác hỏi: “Thật sự là... Thần Chết sao?”