Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 289 : Về nhà (1)
Ngày đăng: 16:44 30/04/20
Lúc ban đầu tôi cũng đã nghi ngờ người đàn ông áo đen kia là Thần Chết, nhưng khi mọi chuyện chưa chắc chắn, trong lòng tôi vẫn có chút không dám tin.
Trong phim truyền hình hay phim hoạt hình… cũng từng xuất hiện rất nhiều hình tượng Thần Chết đi ngược truyền thống, tôi biết những thứ đó đều là hư cấu cả nên không có để trong lòng. Nhưng khi gặp phải một vị Thần Chết lập dị trong hiện thực đời sống...
Bây giờ thì tôi cũng không còn nhớ rõ khuôn mặt của vị Thần Chết kia như thế nào nữa, đây quả thật là một gương mặt đại trà, không để lại ấn tượng gì trong lòng người khác. Những từ như là “có khí chất”, “thời thượng”, “đẹp” cũng không thích hợp để diễn tả bộ trang phục đen từ đầu đến chân của ông ta.
“Không phải là Thần Chết.” Một câu nói này của Cổ Mạch cũng đủ để đập tan hết những suy nghĩ rối bời trong đầu tôi.
“Không phải sao? Nhưng chẳng phải lúc nãy anh nói...” Tôi khá bất lực với Cổ Mạch. Nếu như không phải là Thần Chết, vậy thì cớ sao anh ta lại phải dùng những từ ngữ, câu chữ dễ khiến người ta hiểu nhầm như vậy chứ?
“Ông ta là Quỷ Sai, Quỷ Sai của Hoa Hạ chúng ta, understand?” Đột nhiên Cổ Mạch nói một câu tiếng Anh.
Sắc mặt tôi tối sầm lại, tôi đang rất muốn đánh cho Cổ Mạch một trận.
“Chúng ta không gọi là Thần Chết, đó là cách gọi của người nước ngoài. Thật ra thì ở nước ngoài cũng không hẳn gọi là Thần Chết đâu, còn có Thanatos, Anubis, Hel,...”
Thật sự không ngờ rằng vốn hiểu biết của Cổ Mạch cũng khá rộng đấy.
Tôi cắt ngang lời của anh ta: “Anh cũng biết nhiều thứ nhỉ?”
“Ừ, cũng bình thường thôi. Tôi đang lên mạng tìm hiểu đây.”
Nghe xong lời này của Cổ Mạch, tôi bỗng sững người. Một lúc lâu sau mới hiểu ý của anh ta. Lửa giận trong người tôi bốc lên ngùn ngụt.
“Vì vậy những gì mà anh nói từ nãy đến giờ đều là lời nói bậy sao?” Tôi đang cố gắng kiềm nén lửa giận, cảm thấy nãy giờ mình như đang bị Cổ Mạch đùa giỡn.
“Không phải đâu. Tôi đang nói nghiêm túc đấy. Người đó là Quỷ Sai, không phải Thần Chết. Cậu đừng có tưởng Ông Trời của chúng ta có một chút bệnh tâm thần, nhưng mà so với những vị thần ở nước ngoài thì đã được gọi là sáng suốt lắm rồi đấy.” Những lời này của Cổ Mạch khiến tôi khá kinh ngạc: “Chỉ cần cậu không chủ động chọc họ thì họ cũng sẽ không tìm đến cậu đâu. Cho dù cậu có chọc họ nhưng chỉ cần không quá đáng thì cũng không có vấn đề gì cả. Đâu có giống như những vị thần ở nước ngoài, tự ý thích làm gì thì làm, nếu làm họ không vui thì họ sẽ nguyền rủa người này người kia, giết người cũng không chớp mắt. À, trước đây chúng ta cũng có những vị thần như vậy, nhưng Ông Trời là người có quyền lực nhất, ông ấy đã diệt trừ hết những vị thần như vậy rồi.”
Không biết tại sao, khi nhìn thấy tình cảnh này thì tôi bỗng liên tưởng đến giờ ra về của thời đại học. Cả một đám sinh viên ùa ra từ toà nhà dạy học, chạy vào trong kí túc xá, sau đó từng người một về phòng của mình, nhưng tình cảnh trước mắt này lại không có sự sôi nổi, tràn đầy sức sống như vậy.
Dưới ánh trăng và đèn đường mờ ảo, đám người đó trông giống như một đám thây ma chuyên ăn thịt người vậy, lần lượt tản ra và sau đó...
Lúc này tôi bỗng nghe thấy một tiếng bước chân khác. Tiếng bước chân này không hề mang lại cho người ta cảm giác rùng rợn, quỷ dị.
Vừa mới quay đầu lại thì tôi liền thấy đèn trong phòng ngủ được bật lên, Tiền Lan đang đứng ở cửa phòng, một tay đang nắm lấy nắm cửa, còn tay kia thì đang đặt trên nút công tắc đèn, bà ấy nhìn lướt qua xung quanh căn phòng.
Đây là câu chuyện mà Tiền Lan từng kể cho chúng tôi nghe.
Tôi nhìn về phía Tiền Chung, nhưng bỗng phát hiện ông ta đã biến mất rồi.
Tiền Chung đã đi đâu rồi nhỉ?
Tuy tôi biết rằng Tiền Chung không có ác ý, cũng sẽ không làm gì quá đáng nhưng trong lòng tôi vẫn khá lo lắng, căng thẳng.
Trong giấc mơ lần này thì tôi sẽ bám theo Tiền Chung. Nếu như tôi đang ở đây thì Tiền Chung cũng phải ở đây chứ, nhưng tôi không thấy ông ấy đâu hết, điều này có gì đó không đúng lắm.
Bên ngoài bỗng vang lên những tiếng thét chói tai và tiếng đồ vật bị đập vỡ.
Hai thứ tiếng này vang lên đồng thời, doạ cho Tiền Lan sợ xanh mặt, tôi cũng bị thứ tiếng đó làm hết hồn. Một lúc sau tôi quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Vừa mới quay đầu nhìn sang thì cảnh vật tôi nhìn thấy không phải là khung cảnh trên lầu bốn mà là khung cảnh ở dưới tầng trệt, ở cổng khu nhà.
Biển hiệu thôn Sáu Công Nông lọt vào trong tầm mắt tôi, vẫn là cái phòng bảo vệ ấy, đến cả chú bảo vệ cũng vẫn là ông lão mà tôi nhìn thấy vào tối hôm nay. Xung quanh tôi là một đám người có vẻ mặt trống rỗng, vô hồn, họ đứng sát vào nhau, trông giống như là đoàn người đang đứng đợi tàu điện ngầm trong ga vậy.