Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 299 : Lư mạn ninh (5)

Ngày đăng: 16:44 30/04/20


Tôi ngập trong nước, nhưng vì đang ở cảnh trong mơ nên không phải chịu chút nỗi đau đớn nào của việc bị chìm vào trong nước.



Tôi không nhìn rõ được thứ gì đang kéo tay tôi. Theo lý mà nói thì đúng ra phải là Lư Mạn Ninh, nhưng tôi cảm thấy không phải cô ta.



Lực từ cánh tay ấy rất lớn, móng tay như vuốt nhọn muốn bấm nát cánh tay tôi, cảm giác bỏng rát như lửa đốt.



Càng lúc tôi càng chìm sâu, bỗng có một luồng sức mạnh ngăn lại lực của người kia xuôi theo tay của đối phương truyền đến trên tay tôi.



Tôi đã chìm tới đáy sông.



Tôi đang nghĩ đến một cách là dùng cánh tay còn lại kéo ngược đối phương lên.



Tôi không biết trạng thái của bản thân ở cảnh trong mộng là gì, đại khái có thể xem là ma vậy. Có thể tự do hành động mà không chút trở ngại. Lúc này lòng tôi chỉ có một tâm niệm duy nhất, chính là bay lên trên mà không phải “nổi” lên hoặc “bơi” lên.



Có điều… người đang nắm tay tôi kia hoàn toàn không muốn ngoi lên mặt nước.



Tôi nghe thấy tiếng bong bóng nước ùng ục dưới sông.



Bàn tay của kẻ kia càng nắm chặt hơn, nhất quyết không chịu buông ra.



Đang chẳng biết xử trí ra sao thì trên cánh tay tôi giờ lại thêm một bàn tay nữa, tôi rơi vào hoàn cảnh phải đọ sức với đối phương.



Một cô gái như Lư Mạn Ninh không thể như Quách Ngọc Khiết kia được, sức lực cô ta không thể lớn như thế.



Tôi hơi hoảng. Không lẽ cái thứ mà tôi nắm được kia là loại ma da dưới sông Lạc Cự sao?



Bọn người Thanh Diệp hình như đã điều tra được một vài khúc sông Lạc Cự này đã từng có người tự sát, mà đường Tân Giang cũng nằm trong danh sách được nhắc tới.



Da đầu tôi run lên, tôi không còn muốn lôi đối phương lên nữa, giờ chỉ muốn thoát thân thôi.



Bây giờ trên cánh tay tôi lại có thêm một bàn tay nữa. Lúc này tôi thực sự đã bị dọa đến mức tim muốn rớt ra ngoài rồi. Nháy mắt đã có cánh tay thứ tư!




Cô ta không bám vào tay vịn, cơ thể lắc lư theo chuyển động của xe.



Người đứng gần cô chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu, không biết nước từ đâu chảy hoài, còn nhiều lần ngó thử xung quanh mình, rồi nhìn lên phía trên đầu, cuối cùng đành đổi qua đứng chỗ khác.



Tôi quan sát thấy hành khách cứ đứng gần cô rồi lại phải dời chỗ mấy lần, họ còn cãi vã với bác tài, bảo là nóc xe đã bị rỉ nước rồi.



Vẻ mặt Lư Mạn Ninh không thay đổi chút nào, tới trạm liền xuống xe, đổi qua xe điện ngầm, tiếp tục để lại một chuỗi dấu vết, rồi đến bệnh viện. Đích đến của cô là phòng bệnh của Chu Khải Uy.



Chu Khải Uy nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn về phía cửa phòng bệnh, tay giữ khư khư chiếc điện thoại di động. Ông chú trung niên trêu anh ta: “Hôm nay bạn gái cậu không đến sao?”



“Vâng.” Chu Khải Uy ngơ ngẩn nghĩ ngợi, chốc chốc nhìn điện thoại, rồi lại thở dài thất vọng.



Vẻ mặt chứa đầy thù hận của Lư Mạn Ninh đột nhiên bình tĩnh trở lại, bước những bước chân cộc cộc đến bên Chu Khải Uy, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của anh ta.



Trên thân Chu Khải Uy gai óc nổi lên từng đợt, anh ta muốn bỏ trốn một cách vô thức, đồng thời đưa tay lên sờ mặt mình, cũng như những hành khách kia, anh ta thấy mặt mình ướt nhẹp. Chu Khải Uy cho rằng mình đã khóc mà không biết, liền đưa tay xoa xoa lên khóe mắt, tự lấy làm kì lạ.



Lư Mạn Ninh sợ hãi thụt tay lại, có chút đau lòng nhìn thân thể của mình, tình cảm sâu nặng dần dần biến thành mạnh mẽ và kiên định.



Điều này càng khiến tôi thêm nghi ngờ.



Lư Mạn Ninh vẫn là Lư Mạn Ninh, không giống như tôi nghĩ là cô đã bị mấy con ma da xâm chiếm. Thế thì nỗi hận thù trước giờ từ đâu mà có? Là do bản năng sao? Suy nghĩ thật sự trong tận đáy lòng là không hề muốn chết, mà tha thiết muốn được sống, và vì căm hận bộ Kimono kia, nên ngay khi vừa biến thành ma, mới trào lên mối hận thù này? Nếu như thế thì hành động tìm kiếm lúc ban đầu là do đâu? Thù oán do bị ma da giết hại sao?



Tôi cảm thấy vô cùng bất an! Nhưng không biết làm sao giải tỏa nỗi bất an này.



Lư Mạn Ninh giữ khoảng cách xa xa với Chu Khải Uy, cả ngày cô đứng nhìn anh ta bằng ánh mắt chan chứa yêu thương, những khi anh ta lo lắng cho cô không biết giờ cô thế nào, thì cô lại lộ ra vẻ mặt đầy xót thương.



Đêm đến, Chu Khải Uy ôm nỗi lo lắng cho Lư Mạn Ninh chìm vào giấc ngủ, vào lúc nửa đêm, đôi chân mày nhíu lại, tỏ vẻ sợ hãi tột độ.



Ánh mắt chăm chú tràn ngập yêu thương của Lư Mạn Ninh đã tắt ngấm.