Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 300 : Lư mạn ninh (6)

Ngày đăng: 16:44 30/04/20


Lư Mạn Ninh hiển nhiên đã ý thức được cái chết của mình không thể nào khiến cho Chu Khải Uy giải thoát được. Tình huống mà anh ấy gặp phải không giống với những gì mà cô đã suy đoán trước đó.



Khi anh ta bị giấc mơ làm cho thức giấc, nằm nhìn đờ đẫn lên trần nhà và bóng đèn đang chiếu sáng thì lòng cô bồn chồn như lửa đốt.



Cô bước tới định an ủy Chu Khải Uy, vừa đưa tay ra thì có giọt nước rớt xuống mặt anh ta. Anh ta giật nảy mình, càng trở nên hoảng hốt, sờ giọt nước trên má, sợ đến sắp vỡ mật đến nơi. Lư Mạn Ninh hoảng hồn lùi lại mấy bước, buồn bã mà nhìn anh ta.



Tôi cảm nhận được sự khác thường của cảnh vật xung quanh.



Lư Mạn Ninh lưu lại trong phòng bệnh một ngày, vốn dĩ trên mặt sàn của phòng bệnh đã đọng đầy nước, mà hiện giờ số nước này lại đang bốc hơi. Nước trên người cô cũng đang bốc lên như thế, tạo thành hơi sương, mù mịt hết cả phòng.



Hoàn cảnh này làm tôi thấy rất khó chịu.



Đám hơi nước mang theo âm khí này còn ẩn chứa nỗi niềm bi thương từ trái tim của một người con gái nữa. Tôi cảm thấy khó chịu trong người, lúc này Lư Mạn Ninh lại bất ngờ bật khóc, dường như trong lòng Chu Khải Uy cũng sinh ra một nỗi niềm đau xót không tên, đôi mắt rưng rưng.



Như một căn bệnh truyền nhiễm, chỉ có điều bệnh này chỉ lây lan trong phạm vi hai con người ấy.



Chu Khải Uy vừa khóc vừa ngủ. Nhìn bộ dạng ấy, tôi lại liên tưởng đến những đêm Lư Mạn Ninh bị mụ quỷ già tấn công.



Nước trên người Lư Mạn Ninh trong một đêm đã bốc hơi khá nhiều, toàn thân khô ráo. Nhưng khuôn mặt đã nhợt nhạt đi nhiều, tựa như một tấm ảnh cũ bị phai màu.



Hôm sau, cô lại tiếp tục đứng nhìn Chu Khải Uy bằng ánh mắt đầy lưu luyến. Chu Khải Uy cũng nóng ruột, gọi điện thoại nhiều lần, muốn tìm kiếm Lư Mạn Ninh đã hai ngày không đến. Nhưng anh ta nào biết, cô đã chết rồi, thi thể đã chìm sâu dưới dòng Lạc Cự, không biết đến khi nào mới được người ta phát hiện.



Đến khuya, chứng kiến Chu Khải Uy mấy lần sa vào cơn ác mộng, ánh mắt Lư Mạn Ninh trở nên kiên quyết trở lại, sáng sớm hôm sau rời khỏi bệnh viện.



Quan sát hướng Lư Mạn Ninh đi, trong lòng tôi đã có phán đoán của mình.




Tôi hơi sững sờ một chút.



Những hồn ma đó nói Lư Mạn Ninh không thuộc về nơi này. Từ biểu hiện của Lư Mạn Ninh có thể nhìn ra được, hình như những hồn ma từ nơi khác đến không thể vào được bên trong. Thế thì những hồn ma cổ đại mà Chu Khải Uy mơ thấy thuộc về nơi này sao? Và khu đất thôn Sáu Công Nông này phải chăng đã từng là một bãi chiến trường xưa hay mộ địa cổ chăng?



Lư Mạn Ninh mắng chửi vài câu, rồi không nhịn được nữa mà bật khóc.



Tôi nhìn vào bên trong tòa lầu số 6 ở dãy thứ hai khu dân cư, khúc đầu bị tòa khác che mất, không thấy được.



Bầu trời dần quang đãng trở lại, Diệp Thanh vẫn chẳng thấy đâu.



Tôi hơi thất vọng.



Lư Mạn Ninh đang cào cấu mặt đất, lại muốn bò vào bên trong thôn Sáu Công Nông lần nữa.



Tuy tôi đã thất bại không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng ngó thấy vệt máu trên đất do những cú cào của cô ta để lại, tôi lần nữa yếu lòng, đưa tay lôi cô ta: “Đừng cố nữa, vấn đề không phải ở đây…”



“Bốp”



Tay tôi bị Lư Mạn Ninh chụp trúng. Tôi cảm nhận rõ ràng tay mình đang bị nắm lấy bởi những đầu ngón tay ẩm ướt, làm tôi bỗng thấy có cảm giác quen thuộc.



“Buông tha Khải Uy! Tao sẽ không để mày hại anh ấy đâu!” Lư Mạn Ninh quay đầu lao vào tôi, hai mắt đảo loạn, tìm không thấy tiêu điểm. “Tao sẽ không… dù chết cũng không để mày hại anh ấy!”



Trên tay tôi hằn lên năm vệt máu.