Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 334 : Yiyi (8)
Ngày đăng: 16:45 30/04/20
Tiếng kêu “YiYi... YiYi...” cũng im bặt luôn rồi. Mọi thứ yên tĩnh trở lại, nhưng lại là sự yên tĩnh có chút quái dị.
Tôi nhìn thấy không khí trong ao nước có sự thay đổi. Vốn dĩ ao nước không có âm khí. Cho dù lũ ma nữ kia vùng vẫy một hồi thì ao nước vẫn không hề có sự thay đổi gì. Nhưng mà, kể từ sau khi thứ không rõ là gì kia phát ra âm thanh thì ao nước lại bốc lên âm khí.
Tôi quan sát luồng âm khí kia. Chuyện này vốn dĩ tôi không làm được, cùng lắm là phát hiện được ở đâu có âm khí mà thôi. Nhưng mà hiện giờ tôi cố gắng hơn, vẫn có thể nhìn rõ chi tiết của âm khí.
Lúc này tôi đang đứng trong ao, cả người đều chìm trong nước. Cùng với việc quan sát, đầu tôi dần dần ngửa mặt lên, nhìn về phía lớp bèo tấm đang che phủ ánh trăng, che phủ mặt nước và che phủ tầm mắt của tôi kia.
Tôi cảm thấy khó tin.
Bởi vì chỗ nhiều âm khí nhất không phải là ở dưới đáy ao, không phải nơi ma nữ chôn cất thi thể đồng bọn của minh, mà là chỗ đám bèo tấm đang nổi trên mặt nước kia.
Bèo tấm... chính là bèo tấm!
Tôi bất chợt cảm thấy ớn lạnh, giống như có vô vàn con mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Không cần nghĩ cũng biết thứ đang nhìn tôi chính là đám bèo tấm ở trên đỉnh đầu tôi.
Trước đó tôi đều ở dưới đáy ao, canh chừng Điền Dịch Phàm, không hề cảm thấy khó chịu chút nào. Nhưng hiện giờ tôi lại khó chịu đến mức không thể ở lại chỗ này nổi nữa.
Tôi xông ra khỏi ao nước, cơ thể đâm xuyên qua lớp bèo kia. Đây không phải là lần đầu tôi làm vậy, hơn nữa thứ chạm phải đám bèo tấm kia cũng không phải là thân xác thực của tôi mà chỉ là ý thức, nhưng tôi lại cảm thấy dường như có thứ gì đó lạnh lẽo nhớp nháp lướt qua người tôi, cả người nổi hết da gà.
Tôi bay lên tới bờ, cẩn thận quan sát đám bèo tấm kia.
Cảm giác bị nhìn chằm chằm vào vẫn chưa biến mất.
Bèo tấm không phải là động vật, nếu nó có mắt thì mắt sẽ ở chỗ nào, tôi không tưởng tượng ra được. Nếu muốn nhân hóa, thì hình như vẽ mắt ở mặt trên hay là mặt dưới lá đều được. Cho dù là cho mắt treo lơ lửng bên trên lá cũng không sao cả. Tôi nghĩ có lẽ trạng thái của những lá bèo tấm này cũng giống tôi hiện giờ, có ý thức, có thể nhìn, có thể nói chuyện, nhưng bản chất thật vẫn chỉ là những chiếc lá, thứ mà người khác nhìn thấy cũng chỉ là chiếc lá mà thôi. Cho dù không biết tại sao chúng lại có thể nhìn thấy được tôi. Hay là do ảo giác tôi tự tạo ra rồi tự mình hù họa mình?
Tôi không chắc chắn nhưng tôi không muốn tiếp tục ở dưới nước nữa. Tôi chỉ có thể dùng cảm giác để kết nối với điền Dịch Phàm và dựa vào đó mà quan sát Điền Dịch Phàm.
Hiện tại, Điền Dịch Phàm vẫn ở trong trạng thái đờ đẫn, đợi đến khi trời sáng, mảng bèo tấm trên mặt ao được ánh mặt trời chiếu rọi đầy sức sống, Điền Dịch Phàm mới dần dần tỉnh táo trở lại.
Bèo tấm không có bất kỳ hành động gì cả, chỉ hướng về Điền Dịch Phàm mà liên tục kêu “YiYi”. Điền Dịch Phàm đã vui lắm rồi, nhìn thấy hình dáng của đối phương liền hớn hở bắt chuyện với nó.
Nhưng vẫn chỉ là tự nói một mình, có điều lần này bèo tấm mang thân hình của con người, nên Điền Dịch Phàm không chỉ có nói chuyện thôi. Cậu bé thấy bèo tấm ở mãi trong nước, muốn kéo nó lên, nhưng bèo tấm rất trơn, lại không chịu lên bờ, chút sức lực của Điền Dịch Phàm căn bản không làm gì được. Điền Dịch Phàm cũng dễ tính, chiều theo đối phương, tự mình xuống nước để bơi lội cùng bèo tấm. Giờ cậu bé dồi dào sức lực, bơi mãi mà không thấy mệt.
Bèo tấm bơi bên cạnh Điền Dịch Phàm, nói đúng hơn là trôi.
Cứ như vậy không trò chuyện gì cả, Điền Dịch Phàm cũng rất hài lòng với người bạn mới này, tạm thời quên đi chuyện nhớ nhà và nhớ cha mẹ.
Nhưng chơi đùa như vậy cũng không thể khiến cho Điền Dịch Phàm đắm chìm vào.
Sau khi trời tối, Điền Dịch Phàm lại lo lắng buồn bã trở lại, leo lên bờ, nhìn công viên yên tĩnh không bóng người, lặng lẽ rơi nước mắt.
“YiYi... YiYi...” Cây bèo tấm kêu lên liên tục.
Tôi phát hiện Điền Dịch Phàm lại rơi vào trạng thái đờ đẫn, đi vào trong ao nước giống như đang mộng du rồi ngồi yên bất động. Người mà bèo tấm hóa thành ngồi bên cạnh Điền Dịch Phàm, cũng bất động như pho tượng.
Cảnh tượng trong giấc mơ thay đổi, giống như thanh tua nội dung bị người ta nhấp vào.
Số lượng cậu bé giống Điền Dịch Phàm ngày càng nhiều.
Người nhiều lên, tôi đối chiếu chúng với những con ma tôi nhìn thấy trong video bản tin.
Đầu và chân mày giống nhau, lúc đó thứ mà tôi và Gã Béo nhìn thấy không phải là ma mà là lũ Yêu Quái Bèo trước mặt.
Dường như chúng không có ý làm hại tới Điền Dịch Phàm, nhưng chúng khá ngốc, chúng xuất hiện rồi biến mất cùng với những lần vệ sinh ao định kỳ của công viên. Có lẽ là do vậy mà trí tuệ của chúng không thể phát triển như con người được.
Điền Dịch Phàm không biến thành ác ma hại người giống như tôi suy đoán, cậu bé trở nên trầm cảm. Chỉ có Yêu Quái Bèo ngốc nghếch kia ở bên cạnh cậu bé, căn bản là không thể an ủi được tâm hồn của cậu bé. Càng ngày cậu bé càng trầm lặng, thời gian ở dưới đáy ao ngày càng nhiều, vẻ vô hồn trên khuôn mặt rất lâu cũng không thay đổi.
Mãi cho đến khi có một đứa trẻ rớt xuống ao, thi thể chìm xuống trước mặt Điền Dịch Phàm thì trạng thái im lặng bất động này mới bị phá vỡ