Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 335 : Yiyi (9)
Ngày đăng: 16:45 30/04/20
Lưng đứa trẻ vừa chạm xuống đáy ao, làm cho bùn đất bay lên, chân tay hướng lên phía trên giống như tảo biển phất phơ trong nước.
Điền Dịch Phàm nhìn đứa trẻ kia, đôi mắt dần sáng lên, nhưng không phải là vui mừng mà là hụt hẫng. Cậu bé thoát khỏi trạng thái bất động, từ từ tiến lại gần đứa trẻ kia.
Đứa trẻ đó lúc này đã chết, nằm im bất động.
Điền Dịch Phàm đứng bên cạnh cúi đầu nhìn đứa trẻ, một lúc lâu sau mới cẩn thận từ từ đẩy nhẹ cơ thể đứa trẻ.
Cơ thể đứa bé cũng đung đưa trong nước.
Những cây Yêu Quái Bèo kia ở ngay sau lưng Điền Dịch Phàm, bắt chước theo động tác của cậu bé, đẩy nhẹ đứa trẻ kia.
Đứa trẻ bị đẩy tiến dần về phía trước, để lại một vệt dài trên mặt bùn.
Điền Dịch Phàm đứng yên tại chỗ nhìn Yêu Quái Bèo đẩy đứa trẻ kia ra xa, nước mắt lăn dài rơi xuống hòa vào nước ao.
Yêu Quái Bèo dừng lại, quay đầu nhìn Điền Dịch Phàm.
Điền Dịch Phàm cũng quay đầu, nhưng lại quay về vị trí cũ của mình, ngồi xổm xuống, đào lên một khối bùn.
Yêu Quái Bèo cũng chạy tới, bắt chước theo động tác của Điền Dịch Phàm, giúp cậu bé đào bùn.
Chẳng mấy chốc, có một khúc xương hiện ra từ trong lớp bùn.
Tôi hiểu được là Điền Dịch Phàm phát hiện bản thân đã chết, đã biến thành ma rồi.
Nếu như trước đó Điền Dịch Phàm khóc là vì sợ hãi, vì nhớ nhung thì bây giờ khóc hoàn toàn là vì đau buồn.
Phía trên mặt nước có tiếng động đang tìm kiếm đứa trẻ kia. Nhưng bởi vì Yêu Quái Bèo đã đẩy đứa trẻ đó đến chỗ khác, những người kia lại tìm kiếm ở khu vực xung quanh chỗ cậu bé té xuống và chìm xuống nước cho nên mãi vẫn không thể tìm được.
Trời sắp tối rồi, đội tìm kiếm cứu hộ đã thay đổi kế hoạch, vớt hết bèo tấm lên trước rồi soi đèn sâu xuống đáy ao.
Đến lúc này tất cả mọi người đều biết rõ chắc chắn đứa trẻ đã chết rồi, điều cần làm bây giờ đó là vớt xác.
Đó là Điền Minh Xuân
Cách 7 năm, Điền Minh Xuân có thay đổi nhưng đường nét trên khuôn mặt vẫn giống như trước.
Tôi nghĩ chắc chắn Điền Dịch Phàm đã nhận ra rồi.
“Chú à, chú như vậy cũng không được đâu. Con trai chú đã chết lâu như vậy rồi, nếu tìm được thì đã tìm được từ lâu rồi. Mãi vẫn không tìm được vậy thì hoặc là không có ở đây, hoặc là ở dưới đáy sâu nhất rồi... Cái ao này không biết sâu bao nhiêu, nhưng một mình chú chắc chắn không thể tìm ra được con trai đâu.” Một cậu thanh niên người ướt sũng đang khuyên nhủ.
Điền Minh Xuân nhìn chằm chằm vào ao nước.
“Cha ơi!” Điền Dịch Phàm kêu lớn, tủi thân nổi hẳn lên khỏi mặt nước.
Điền Minh Xuân nhìn nhưng lại không thấy, những người khác cũng vậy.
Điền Dịch Phàm khóc nhòe cả mắt, vụng về bơi về phía bờ ao, lúc lên bờ còn trượt chân mấy cái.
Yêu Quái Bèo cũng đi theo, như là giúp sức đẩy Điền Dịch Phàm lên từ phía sau.
Điền Dịch Phàm thuận lợi lên được bờ, muốn nhào tới ôm Điền Minh Xuân, nhưng lúc này Điền Minh Xuân đang bị một đám người có lòng tốt bao vây giữ chặt lại định mang đi. Điền Dịch Phàm nhào vào khoảng không, chạm vào một góc áo của Điền Minh Xuân.
“Cha ơi!” Điền Dịch Phàm kêu khản cả cổ họng, giống như lúc cậu bé mới biến thành ma, tay nắm chặt lấy rào chắn, kêu la gào thét.
Điền Minh Xuân không nghe thấy, như người vô hồn, bị người ta mang đi.
Điền Dịch Phàm ngồi dậy, đuổi theo, Điền Minh Xuân đã qua khỏi rào chắn, còn Điền Dịch Phàm lại bị rào chắn chặn lại một lần nữa. Cậu bé đưa tay qua từ khe hở giữa hai thanh chắn, nắm lấy áo của Điền Minh Xuân, nhưng không để lại bất kỳ dấu vết gì trên áo. Điền Minh Xuân đi về phía trước, mảnh áo trượt ra khỏi tay của Điền Dịch Phàm.
“Cha ơi!!!”
Tôi nằm bất động trên mặt nước, nhìn theo bóng lưng của Điền Dịch Phàm cùng với Yêu Quái Bèo.
“YiYi...” Yêu Quái Bèo lại kêu lên, tiếng kêu rất nhỏ, rất nhỏ, bị lấn át bởi tiếng la khóc của Điền Dịch Phàm.