Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 355 : Mã số 068 - Mèo đen đoạt mệnh (10)

Ngày đăng: 16:45 30/04/20


“Trong suốt cả quá trình đó, bà có cảm giác gì không? Ngoại trừ lần Sử Cường kể cho bà nghe về chuyện ông ta đụng phải mèo rồi trong đầu bà tưởng tượng ra cảnh xác mèo bị cán nát bét, những lần khác cũng có cảm giác như vậy sao?” Diệp Thanh hỏi.



“Không có.” Triệu Giai Âm vừa lắc đầu vừa nói tiếp: “Không có tưởng tượng gì cả, chỉ giống như một loại linh cảm thôi. Mỗi lần sau khi nghe Sử Cường kể về quá trình giết mèo, tôi liền có được linh cảm, chỉ thoáng chốc thôi, tôi đã nghĩ ra được những kế hoạch giết người kia. Sau đó thì lần này qua lần khác... Tôi tự biết rõ, tôi đã trở nên càng lúc càng điên cuồng. Trước đó chỉ bỏ tiền thuê người đẩy Sử Khắc Nam ra đường và xảy ra tai nạn giao thông. Nhưng đến sau này... Lúc giết chết Sử Phi Anh, chính tôi là người kêu nó bước vào trong bồn tắm, trước đó tôi đã đổ sữa tắm vào dưới đáy bồn. Lúc giết chết Sử Quyên, cũng là do tôi dụ dỗ mẹ ra tay giết cô ta. Bà ấy...” Nói đến đây, Triệu Giai Âm cảm thấy có gì đó khó hiểu: “Tôi cũng rất bất ngờ. Từ lâu tôi đã biết bà ấy là một người trọng nam khinh nữ, nhưng bà ấy không hề vì chuyện tôi sinh con gái mà làm khó hai mẹ con tôi. Khi ấy tôi chỉ nghĩ, chắc bà ấy cũng giống như mình, đang muốn giết chết Sử Quyên. Lúc đó tôi đang ngồi tán dóc với bà ấy, không biết vì sao lại nhắc đến Sử Quyên, trong đầu tôi đột nhiên nảy ra ý tưởng này. Tôi mở miệng nói với mẹ, gần như là...”



Triệu Giai Âm trầm tư suy nghĩ một hồi mới nghĩ ra được một từ này: “Ăn nhịp với nhau.”



Diệp Thanh hỏi tiếp: “Bà chưa từng suy nghĩ kĩ lại về chuyện này sao?”



“Không.” Triệu Giai Âm tiếp tục lắc đầu, nở một nụ cười khổ: “Tôi cảm thấy mọi chuyện đều được tiến hành rất thuận lợi. Cái người mà tôi thuê, lúc đầu chỉ là nhờ anh ta đứng sau lưng đẩy Sử Khắc Nam một phát, sau đó lại nhờ anh ta đứng trên lầu cao ném vật nặng giết chết Lý Nhược Cầm. Tiếp nữa, lúc giết Đường Vũ, tôi có nói là muốn tìm người đánh chết Đường Vũ, rồi cái người đó lại nói anh ta là thuộc hạ của băng nhóm nào đó. Mọi chuyện đều trùng hợp như vậy đấy, gần đây băng nhóm của anh ta có hẹn đánh lộn với một băng nhóm khác, có thể nhân cơ hội này để đánh chết Đường Vũ. Lúc giết Đường Hiểu Kỳ, anh ta tự mình ra tay, trước khi ra tay đã uống rất nhiều rượu. Sau đó anh ta bị bắt, anh ta khai rằng lúc ấy đã uống quá say, cũng không có khai tôi ra. Tôi...”



Kể đến đây thì Triệu Giai Âm bỗng ngưng bặt, hai tay bắt chéo nhau, móng tay bấm vào trong da thịt trên mu bàn tay, giống như đang muốn đâm xuyên qua lớp da thịt đó vậy.



“Bà sao vậy?” Diệp Thanh hỏi.



“Tôi đã nhìn thấy rồi...” Giọng Triệu Giai Âm bỗng trở nên khàn đặc: “Vào sáng sớm hôm nay, tôi đã nhìn thấy anh ta đang đứng ở phía ngoài cửa sổ trong nhà vệ sinh. Anh ta bắt lấy con mèo đen kia, cũng giống như lúc ở nhà bếp nhìn thấy Sử Cường vậy, bắt lấy con mèo đen kia, sau đó đem nó... Xé thành hai mảnh... Máu... Máu tươi phun hết lên người anh ta. Anh ta cứ nhìn tôi chằm chằm, sau đó lại dùng tay xé xác con mèo kia nát bét. Anh ta đang muốn xé xác tôi.”



“Đây là cảm giác lúc đó của bà sao?”



“Đúng vậy. Trực giác lúc đó của tôi là anh ta đang uy hiếp tôi. Anh ta muốn giết chết tôi. Sử Cường cũng muốn giết chết tôi.” Triệu Giai Âm khẽ cong khoé môi: “Là do tôi đã ép chết Sử Cường. Tôi biết ông ta rất sợ hãi. Hôm đó trước khi ông ta quay về, tôi đã kêu ba mẹ và Phi Phi rời khỏi đây trước. Trước đấy tôi đã nhờ người kia mua thuốc giùm tôi, đợi sau khi giết hết những người đó thì tôi sẽ dùng thuốc ấy trên người Sử Cường. Ông ta đã bị ép đến cực hạn rồi, lại còn uống thuốc đó. Sử Cường chết cũng không có ai nghi ngờ gì cả. Lúc ở sở cảnh sát, trước mặt những vị cảnh sát kia, ông ta giống như một kẻ mắc bệnh thần kinh vậy. Còn có các cậu, các cậu đã nghi ngờ Phi Phi, rồi lại còn đem chuyện này kể cho Sử Cường. Tôi cảm thấy đây chính là một thời cơ tốt.”



Lúc này, giọng Triệu Giai Âm vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt như cũ, nhưng lại xen lẫn oán hận: “Loại thuốc đó có tác dụng gây ảo giác, nghe nói sẽ khiến cho con người ta nhìn thấy thứ mà họ cảm thấy sợ nhất, sẽ ép cho người đó hoá điên. Hôm ấy, lúc tôi lấy thuốc ra và chuẩn bị dùng thì bỗng cảm thấy giết chết Sử Cường như vậy quả là hời cho ông ta. Tôi đã kết hôn với ông ta hai mươi năm rồi, từ lúc ông ta hai bàn tay trắng bắt đầu lập nghiệp, tôi đã theo ông ta, giúp đỡ ông ta, cũng đã từng chạy đây chạy đó bàn hợp đồng, uống rượu với khách hàng, còn từng bị người khác sàm sỡ, cũng từng bị người khác đánh. Khó khăn lắm mới có thể gây dựng được công ty lớn như vậy, cuộc sống cũng khá giả hơn. Sử Cường từng nói sẽ để tôi hưởng phúc, ông ta bảo tôi ở nhà chăm sóc cho con gái và cha mẹ, làm một người nội trợ, còn thời gian rảnh rỗi thì tôi có thể hẹn bạn bè đi mua sắm, đi dạo phố, đi làm đẹp hay đi đánh bài gì đó. Nhưng kết quả thì sao? Tôi mới rời khỏi công ty có hai năm thôi, ông ta đã bao nuôi tình nhân ở bên ngoài. Cậu có biết trước đó tôi đã phải đuổi biết bao nhiêu tình nhân của ông ta rồi không? Đến lượt Lý Nhược Cầm thì tôi không muốn quan tâm nữa, tôi cảm thấy tôi cũng đã quen dần với điều này rồi. Chỉ cần đảm bảo được tâm huyết của tôi và lợi ích của Phi Phi, tôi cũng không muốn quan tâm ông ta bao nuôi bao nhiêu người phụ nữ khác nữa. Cái cô Mã Linh Lan kia nhõng nhẽo với ông ta, tuổi tác của Sử Cường cũng đâu còn nhỏ nữa, nhưng ông ta lại vì vài câu nói của Mã Linh Lan mà chạy đi mua mô tô, lại còn tập chạy xe mô tô nữa. Thật là... Ha ha... Nhưng khi đó, khi nghe ông ta kể về chuyện đụng phải con mèo đen kia, rồi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của ông ta...”


“Con mèo kia...”



“Á... Á...” Triệu Giai Âm vẫn tiếp tục hét lớn, xông thẳng về phía cửa sổ.



Trên thành cửa sổ có một con mèo đen đang ngồi ở đấy.



Diệp Thanh chậm một bước, nhảy xuống từ bàn trà nhưng không bắt được Triệu Giai Âm.



Lúc này, Triệu Giai Âm xông thẳng về phía cửa sổ.



Loảng xoảng...



Tấm kính cửa sổ và con mèo đen kia đều vỡ nát hết.



Triệu Giai Âm tông vỡ kính cửa sổ, nửa thân trên hướng ra ngoài cửa sổ, cả cơ thể lắc lư trên thành cửa. Bà ta không còn nhúc nhích gì nữa.



“Meo...”



Màn hình chia ra thành hai bên, một bên là phòng khách và một bên là phòng bếp. Có một con mèo đen đang ngồi trên bàn ăn, cái vị trí đó vừa đúng tạo thành một đường thẳng với cái cửa sổ kia.



Con mèo đen nghiêng đầu, hình như là đang nhìn ba người Thanh Diệp, không đợi ba người họ kịp phản ứng lại thì nó liền đứng dậy, quay người nhảy ra khỏi cái cửa sổ trong nhà bếp. Bóng dáng con mèo đen kia biến mất ngay dưới thành cửa sổ.