Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 360 : Lựa chọn

Ngày đăng: 16:45 30/04/20


Cuối cùng coi như là biết được thân phận của con ma nữ kia, lần thu hoạch này của chúng tôi cũng không ít đâu.



Quay về phòng làm việc, đụng phải Trần Hiểu Khâu và Quách Ngọc Khiết vừa trở về từ thôn Sáu Công Nông, chúng tôi liền kể với hai cô ấy chuyện này.



“Cháu gái của Thường Phát Tài ư?” Trần Hiểu Khâu hỏi một chút, sau đó liền gọi điện thoại cho chú út của cô ấy.



Quách Ngọc Khiết nói: “Đúng rồi, tụi em hôm nay tới Ủy ban bên kia có nghe nói đến chuyện của Chủ nhiệm Chu.”



Tí Còi hỏi: “Thế nào rồi? Vẫn điều trị ở bệnh viện, hay là thật sự mời người đi gọi hồn rồi?”



“Là mời người đi gọi hồn.” Quách Ngọc Khiết trả lời, nói chi tiết, “Người được mời đến hình như rất giỏi, rất nghiên cứu mấy cái quy tắc gì mà gọi là thiên thời địa lợi nhân hòa ấy.”



“Ai kể với mấy em chuyện này? Chẳng lẽ lại kể cả mấy cái quy tắc kia luôn sao?” Tí Còi bất ngờ.



“Không, là Chủ nhiệm Mao nghe dì Tiền nói một chút, cụ thể ra sao thì không rõ ràng lắm, nhưng cái gọi hồn kia phải gọi tận mấy hôm liền, mỗi ngày đều có một kiểu gọi mới. Dì Tiền mấy ngày trước có đến thôn Sáu Công Nông một chuyến, lấy vài đồ từ trong nhà, nói là khi gọi hồn thì cần dùng tới.”



“Album cũng mang đi rồi thì còn thứ gì mà chưa mang theo chứ?” Gã Béo hỏi.



Bởi vì vấn đề ống nước, Tiền Lan đã sớm chuyển đi với Chủ nhiệm Chu rồi. Lại thêm cả sau khi bị tai biến mạch máu não Chủ nhiệm Chu không nhận ra ai mà lại đột nhiên bật dậy nói chuyện muốn rời đi, khiến cho lòng Tiền Lan vô cùng sợ hãi, khi dọn nhà thì đã đem hết đồ dọn xong rồi. Lúc giải tỏa di dời, nhà bọn họ dường như cũng không có trở về chuyển đồ gì hết.



“Nói là sơn tường và gạch lót sàn.” Vẻ mặt Quách Ngọc Khiết có chút nghi ngờ.



“Sơn tường?”



“Gạch lót sàn?”



Tí Còi và Gã Béo rất ăn ý, mỗi người hỏi một câu.



Quách Ngọc Khiết lắc đầu, “Em chỉ nghe nói thế thôi.”
“Cái chết của Chủ nhiệm Chu không có bất cứ quan hệ gì với anh cả, Tiền Lan quyết định ra sao, có kết quả như thế nào cũng không có quan hệ gì với anh. Anh không thể cứu được tất cả mọi người, cũng không thể ngăn chặn được cái chết của tất cả mọi người.” Trần Hiểu Khâu nói tiếp.



“Tôi không muốn làm anh hùng vô địch.” Tôi mệt mỏi nói.



“Nhưng hành vi của anh không phải là đang muốn gánh hết tất cả trách nhiệm lên vai của mình sao?”



“Cái này rất bình thường mà? Nhìn thấy có người có thể sẽ bị chết, tiện tay đưa ra giúp thôi…” Tôi càng mệt mỏi nói.



Trần Hiểu Khâu huơ tay, “Vậy anh cứ tiếp tục xoắn xuýt đi.”



Tí Còi khoác vai tôi, dùng lực vỗ thật mạnh hai cái, “Được rồi, anh Kỳ, chúng ta đi tìm Tiền Lan đi!”



Tôi có chút bất ngờ.



Gã Béo đứng từ trên ghế dậy, ngưỡng bụng lên nói. “Đi!”



Quách Ngọc Khiết và Trần Hiểu Khâu cũng thấy ngạc nhiên.



Tí Còi vẫy tay đầy khí phách, “Đây là nhiệt huyết của đàn ông, các em không hiểu được đâu!”



Cậu ta hất đầu, đưa tay ra trước mặt Quách Ngọc Khiết, nhưng bị Quách Ngọc Khiết tóm được cơ hội, tét mạnh một cái, mu bàn tay cậu ta bắt đầu đỏ lên.



“Ôi chao!” Tí Còi ôm tay nhảy lên.



Tôi cười, “Vậy chúng ta đi thôi!”



Tôi đã hiểu ý của Tí Còi và Gã Béo. Không cần phải lo trước lo sau, không cần phải suy nghĩ đến kết quả xấu hay tốt, cứ đi tìm Tiền Lan, đem mọi chuyện nói hết ra, chuyện tiếp theo sẽ có phát triển ra sao, có tham gia vào hay không là do chúng tôi quyết định.