Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 361 : Lầm người
Ngày đăng: 16:45 30/04/20
Trần Hiểu Khâu không bị khí phách và phong độ nhất thời của ba thằng đàn ông chúng tôi làm cho kinh sợ, cô ấy trầm tĩnh nói: “Mấy anh muốn tự đi tìm chết sao?”
Lời nói đó như đánh một đòn cảnh cáo.
Không thể không thừa nhận, cách làm của chúng tôi đích thực rất giống như đi tìm chết vậy.
Tí Còi cãi ngang: “Con người ta không đi tìm chết thì uổng phí cả tuổi trẻ!”
“Anh mà còn trẻ sao?” Quách Ngọc Khiết liếc nhìn Tí Còi, phán ngay một câu.
“Ừ, anh không còn trẻ nữa, là ông chú rồi, vậy em cũng là bà cô rồi còn gì.” Tí Còi phản công, tổn thương địch một trăm, thì cũng tự hại mình đến tám mươi.
Quách Ngọc Khiết tức điên nhưng không đáp trả được câu nào.
Năm người chúng tôi cùng một khóa, tuổi tác cũng xêm xêm cách nhau một hai tuổi, ai nói ai già thì cũng chẳng chiếm được chút tiện nghi nào.
Gã Béo thở dài: “Thật ra thì, những chuyện mà chúng ta từng làm có chuyện nào không phải là tự tìm chết chứ?”
Tôi cảm thấy sự xúc động sâu sắc. Tí Còi cố ý thở dài thật mạnh. Trần Hiểu Khâu cũng không còn gì để nói.
Từ lúc tham gia vào vụ giải tỏa di dời, tiếp nhận thôn Sáu Công Nông, chúng tôi đã bước vào con đường không có lối về. Ngoài việc tiếp tục tiến về phía trước thì còn có thể làm thế nào nữa?
“Cho dù có chết, em cũng không muốn lúc chết phải nuối tiếc, giống như Thường Phát Tài mà mấy anh nói, đến lúc già nằm trong bệnh viện rồi mới nghĩ đến việc bù đắp.” Quách Ngọc Khiết vừa nói vừa nắm chặt bàn tay.
Lời nói đúng bản chất của cô ấy.
Nói ra thì, trong năm người chúng tôi, so với ba thằng đàn ông là tôi, Tí Còi, và Gã Béo thì Quách Ngọc Khiết càng có trái tim tuổi trẻ hơn.
“Em muốn đi chung ư?” Tí Còi hỏi.
“Chủ ý này từ đầu là do em đưa ra đó.” Quách Ngọc Khiết nói.
“Chủ ý của em là đẩy hết mọi chuyện cho Tiền Lan.” Gã Béo khẽ thốt lên một câu.
Quách Ngọc Khiết cứng họng.
Nói ra thì, chủ ý của Quách Ngọc Khiết có ý giũ bỏ phiền phức, giống như do dự không quyết của tôi vậy, đều có chút gì đó không đủ kiên cường. Nhưng, sự không kiên cường của tôi là vì suy nghĩ quá nhiều, còn sự không kiên cường của cô ấy là vì nghĩ quá ít.
“Nếu đã quyết định như vậy thì lát nữa chúng ta qua đó phải không?” Trần Hiểu Khâu hỏi.
Bốn người im lặng nhìn tôi.
“Cô ta không phải con ma mà anh thấy sao?” Trần Hiểu Khâu lặp lại lần nữa.
Tôi gật đầu, “Không phải, không hề giống một chút nào.”
Tôi không tưởng tượng được, người mà tôi thấy trong căn phòng đó lại không phải cô bé đã chết Thường Doanh. Nếu không phải Thường Doanh, thì đó là ai chứ?
Vậy phải điều tra tất cả từ đầu rồi. Với lại lần này là tình huống tồi tệ nhất mà chúng tôi từng dự đoán, con ma xuất hiện trong căn phòng đó ngay cả chủ nhà là Thường Phát Tài cũng không hề hay biết.
“Việc này tạm gác qua một bên đi.” Trần Hiểu Khâu cầm lấy điện thoại.
Đã hẹn gặp Tiền Lan, cho nên chuyện căn hộ của Thường Phát Tài tất nhiên phải gác lại một bên đã.
Trên đường đi, năm người chúng tôi đều rất yên lặng.
“Có lẽ nào, thứ mà Thường Doanh thấy chính là ma nữ mà anh Kỳ đã thấy?” Tí Còi phá vỡ bầu không khí yên ắng.
“Việc đó cũng không đến nổi bị hù chết nhỉ?” Tôi hỏi vẻ đầy ngờ vực.
Bất thình lình nhìn thấy ma nữ có lẽ sẽ hết hồn thật. Nhưng dáng vẻ của ma nữ đó rất bình thường, không có thè chiếc lưỡi dài, chỉ ôm lấy đầu của mình, khác hẳn với đám ma quỷ cổ đại mà Chu Khải Uy thấy trong mơ, cô bé ấy hiền lành hơn rất nhiều. Một cô gái bắt gặp một con ma nữ như thế chắc sẽ giật mình nhưng sẽ vì thế mà vỡ tim chết sao?
“Việc bị dọa chết căn bản là không có khả năng lắm.” Gã Béo nói.
“Suy đoán này với suy đoán trước đây tại sao Thường Doanh biến thành ma chẳng có gì khác biệt cả.” Trần Hiểu Khâu nói.
Lại một suy đoán không có ý nghĩa.
Nhưng gặp phải chuyện như vậy, trong đầu sẽ không khống chế được mà nghĩ ra các loại khả năng.
“Cho dù có tưởng tượng ra các loại tình huống trước, thì em vẫn cảm thấy chuyện này cũng chẳng giúp được gì cả.” Trần Hiểu Khâu nói tiếp.
Tôi không tự chủ mà gật đầu.
Trước đây chúng tôi đều phán xét theo ấn tượng ban đầu, nghe thấy Thường Phát Tài nhắc đến cháu gái có cái chết kỳ lạ liền không chút nghĩ ngợi mà cho rằng ma nữ tôi gặp ở đó là Thường Doanh. Nếu không phải tôi kịp thấy tấm hình thì sai lầm này vẫn còn tiếp diễn.
“Là quán ăn nhanh này phải không?” Gã Béo hỏi.