Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 373 : Cây tình yêu (1)

Ngày đăng: 16:45 30/04/20


“Ông cụ vẫn còn sống mà, trong tình huống này thì phải có người giám hộ, mà người giám hộ nhất định phải được tòa án xác định, không phải bà nói mình là người giám hộ là được đâu.”



Ba người chúng tôi thay nhau lên trận, dùng mọi góc độ, mọi kiểu giọng điệu để nói rõ vấn đề này cho Trần Dung Hoa hiểu, nhưng bà ta vẫn không từ bỏ, muốn bản thân vượt quá quyền hạn để quyết định việc giải tỏa di dời lần này.



Khi ba người chúng tôi rời khỏi nhà họ Trần thì ai nấy đều miệng khô lưỡi rát.



“Anh Kỳ, tôi thấy hay là chúng ta liên hệ với ba người còn lại đi, để cho bọn họ tự cắn xé lẫn nhau.” Tí Còi oán trách nói.



“Cậu chắc chắn là nếu liên hệ với ba người kia thì chúng ta sẽ được giải thoát sao? Tôi thấy rất có khả năng là cái cô Trần Dung Hoa này sẽ đánh lên tới Phòng Di dời đó.” Tôi thở dài.



Buổi sáng thì đấu văn, mồm miệng bị dày vò tới nỗi sắp rách ra rồi, buổi chiều thì lại gặp phải đấu võ.



Buổi chiều con cái trong cái nhà này liền bởi vì thấy trên bản khảo sát nguyện vọng có đề cập tới chuyện bồi thường giải tỏa di dời là dựa theo số người có tên trong sổ hộ khẩu, hoặc là dựa theo diện tích của căn phòng có quyền sở hữu để tính toán, nên người không có tên trong hộ khẩu và người có tên trong hộ khẩu liền cãi nhau, rồi dẫn tới đánh nhau. Tôi có hơi hối hận vì không dẫn Quách Ngọc Khiết đi theo. Ba người chúng tôi khuyên can, còn bị người ta nắm cổ áo chất vấn là phương án đền bù giải tỏa rốt cuộc là như thế nào nữa.



“Đây chỉ là khảo sát nguyện vọng thôi, phương án cuối cùng sẽ tham khảo kết quả của bản khảo sát. Mỗi một người có quyền tài sản trong thôn Sáu Công Nông đều sẽ được chúng tôi trưng cầu ý kiến, sau khi tổng kết lại xong mới đưa ra quyết định. Thông thường thì sẽ tổng hợp cả hai phương án lại với nhau...” Câu giải thích của tôi bị một nắm đấm của người khác chặn lại. Cũng may là nắm đấm đó không đánh tôi mà là đám người bọn họ lại tự đánh lẫn nhau.



Cuối cùng một thành viên nữ trong nhà bọn họ cầm điện thoại lên dọa là sẽ báo cảnh sát thì lúc đó mọi chuyện mới ngừng lại. Bà lão Tống Hiền - là người có quyền sở hữu căn nhà thì lại bày ra một bộ dạng không có chủ kiến, con trai cả nói nên phân chia theo đầu người, bà ta liền đánh dấu vào mục đó, con trai út nói nên dựa theo diện tích căn phòng để tính, bà ta lại đánh dấu chọn một mục nữa. Người trong nhà đánh đánh cãi cãi, thì bà ta ngồi một bên xem, người trong nhà không đánh nhau nữa, bà ta cũng vẫn ngồi một bên để xem. Trên mục lựa chọn của tờ đơn đó đã được đánh dấu khá nhiều đáp án.



Lấy được cái tờ đơn khảo sát đầy lỗi một cách khổ cực xong, khi chúng tôi ra khỏi căn nhà đó đều rùng mình run sợ.



“Chủ nhiệm Mao sao lại có thể không nhắc nhở chúng ta về hai cái nhà này chứ.” Tí Còi luôn miệng kêu khổ.



Hai nhà này rõ ràng nằm trong danh sách những hộ không chịu di dời, mà lại cực kì phiền toái, sau này tuyệt đối sẽ dây dưa không dứt với Phòng Di dời.



“Vấn đề mà có thể giải quyết bằng tiền thì không còn là vấn đề nữa.” Tôi nói.



So sánh với Thanh Diệp - phòng không chịu di dời chân chính, thì hai nhà này quả thực không đáng để được coi là vấn đề nữa.
Thầy Lý có chút lúng túng, “Vốn là tôi muốn quét dọn, nhưng có một người thanh niên vừa lúc đi ngang qua, nói để cho anh ta lấy đi. Tôi cũng từng nghe qua câu chuyện về cây tình yêu, nơi đây thường hay có người tới quay phim chụp hình, cũng có người hỏi công nhân vệ sinh chúng tôi có lá xanh hay không. Tôi thấy có người muốn lấy, tôi liền...”



“Ồ. Người thanh niên đó đã lấy hết toàn bộ những lá cây này sao?”



“Đúng vậy, anh ta còn hỏi mượn tôi một cái bao tải lớn.”



“Cám ơn thầy, thầy Lý.”



Ống kính di chuyển, quay đến một người trung niên đang đứng ở một bên khác của phóng viên.



“Giáo sư Hoàng, ông có nghĩ hiện tượng này của cây tình yêu là bình thường không? Liệu có phải thân cây đã bị bệnh nên mới có hiện tượng toàn bộ lá xanh rụng sạch chỉ trong một đêm như vậy không?” Phóng viên tiếp tục phỏng vấn.



Tôi đã không còn nghe tiếp được nữa, dùng điện thoại di động lên trang web mua sắm, dò tìm cây tình yêu, tìm được tiệm đó.



“386...” Tôi há to miệng.



“Sao vậy anh Kỳ?” Tí Còi bị tôi tác động, cũng trở nên căng thẳng.



“Lượng tiêu thụ là 386, á, đã là 388 rồi.” Tay tôi run rẩy một chút, ngẩng đầu nhìn lên tivi.



Thân của cây tình yêu sau lưng phóng viên mọc xoắn lại như bánh quai chèo, trên cành cây trụi lủi không có một chiếc lá nào, tôi cũng không nhìn thấy cảnh tượng kì dị như trên tấm ảnh trong bộ hồ sơ của Thanh Diệp.



Là do đã bị Huyền Thanh Chân Nhân trấn áp nên mới không thấy có vấn đề gì xảy ra sao?



Lưng của tôi đổ mồ hôi lạnh.