Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 374 : Cây tình yêu (2)

Ngày đăng: 16:45 30/04/20


Tôi không có cách nào để liên lạc với Huyền Thanh Chân Nhân liền gọi điện thoại cho Cổ Mạch.



Tí Còi thấy tôi như vậy, không hỏi thêm gì nữa mà yên lặng chờ tôi xong việc.



Cổ Mạch nghe điện thoại, anh ta có vẻ có sức sống hơn nhiều so với lần liên lạc trước, tôi lại nghe thấy tiếng chơi game ở đầu dây bên kia.



“Cậu lại gặp phải phiền toái hả?” Cổ Mạch vừa mở miệng đã hỏi như vậy.



“Cây tình yêu, anh còn nhớ không vậy?” Giọng điệu của tôi nặng nề.



Cổ Mạch “À” một tiếng, “Chuyện đó chẳng phải là đã giao cho lão Đạo xử lí rồi sao?”



Tôi nói cho Cổ Mạch biết chuyện về bản tin, cuối cùng liền hỏi: “Anh có thể liên lạc với Huyền Thanh Chân Nhân không?”



“Tôi nói nè, chú em, chuyện này Diệp Tử đã giao cả cho lão Đạo rồi, cậu đừng có lo lắng vớ vẩn nữa. Lão Đạo là...”



Tôi mạnh mẽ cắt ngang lời của Cổ Mạch, “Không ổn...”



“Dù cậu có cảm thấy không ổn thì cũng...”



“Tôi nói là tình hình rất không ổn. Trên tivi...”



“Oa... Mọi người có nhìn thấy không? Cây tình yêu đã mọc ra những chiếc lá mới rồi. Tốc độ sinh trưởng của những chiếc lá cực kì nhanh. Giáo sư Hoàng, đây không phải là tình huống bình thường đúng không?” Phóng viên hò hét kêu lớn.



Giọng của giáo sư Hoàng tràn đầy sự kinh ngạc, “Đúng vậy, theo lý mà nói thì không thể như thế này. Cây tình yêu là...”



“Á!” Phóng viên kinh ngạc kêu lớn lần nữa, “Rụng xuống rồi...”



Tí Còi ngơ ngác hỏi: “Anh Kỳ, lẽ nào đây là...”



Trong lòng tôi phát lạnh.



Trong mắt tôi, trên thân của cái cây đó hiện ra vô số khuôn mặt người, một nửa là đàn ông, một nửa là phụ nữ, hợp lại thành một khuôn mặt tươi cười hạnh phúc, giống như một tác phẩm nghệ thuật tràn đầy ý nghĩa tượng trưng. Nhưng tôi biết, đây không phải là một tác phẩm nghệ thuật nào cả. Những chiếc lá đó đỏ tươi, được dệt thành từ vô số sợi tơ màu đỏ. Khi lá rụng xuống, sợi tơ màu đỏ nơi cuống lá vẫn dính ở trên cành cây, liền giống như một cuộn len rơi xuống đất vậy, sợi len không ngừng tuột ra. Đợi đến khi lá cây hoàn toàn rơi xuống đất, sợi tơ màu đỏ gắn trên cây phất phơ theo gió, chất liệu giống như tơ tằm vậy, gió vừa thổi qua liền bay tản ra, biến mất theo cơn gió. Tôi nhìn thấy trên những chiếc lá cây rơi trên mặt đất đều là những khuôn mặt người nửa nam nửa nữ đó. Mỗi khi khuôn mặt người trên thân cây dần dần biến mất vào trong những đường sần sùi trên đó, thì đầu nhánh cây tình yêu lại mọc ra một chiếc lá mới.
Tôi nuốt nước bọt, “Vậy thì, trước đó thì sao? Người đàn ông đi ngang qua lúc trước...”



“Một bó hoa màu rượu sâm banh, ở giữa là trái tim màu hồng phấn.” Tí Còi cũng nuốt một ngụm nước miếng.



“Ở gần đây... có tiệm hoa nào không?” Tôi hỏi.



“Đằng trước chắc là có.”



Hai người chúng tôi lặng lẽ đi qua tòa nhà của cơ quan, đến khúc rẽ của giao lộ, liền nhìn thấy một tiệm hoa nhỏ. Mặt bằng của tiệm hoa rất nhỏ, nhưng những thùng nhựa đã cắm đầy hoa được bày tràn lan ra cả vỉa hè trước cửa tiệm, thùng nào thùng nấy đều đầy ắp hoa.



“Đủ mọi loại màu sắc, nhưng chỉ có bên này là màu đỏ.” Tí Còi mở miệng trước, còn dùng tay ra dấu để chỉ cho tôi biết.



Hai người chúng tôi càng ngày càng đến gần, bước chân của tôi cũng càng ngày càng nặng nề.



Đến khi đứng trước một thùng hoa hồng thì chân của tôi đã nặng như được đúc bằng chì vậy.



“Bây giờ chỉ còn có hoa hồng đỏ bình thường cùng với một ít hoa hồng phấn thôi, những loại khác đều đã được đặt trước rồi. Nếu các anh muốn mua thì quyết định nhanh một chút!” Chủ tiệm vừa bó hoa vừa lớn tiếng nói với chúng tôi. Bên trong tiệm cũng truyền ra tiếng gọi: “Thêm một bó Yêu em 365 nữa!” Chủ tiệm liền đáp lại một tiếng.



“Ông chủ, những đóa hoa này đều là hoa nhập từ chợ hoa tươi về sao? Tôi hỏi một câu.



“Số bên này là hoa nhập về, ở bên đó là hoa bản địa.” Chủ tiệm chỉ chỉ, “Hoa hồng đỏ đều là hoa bản địa, 25 đồng một đóa.”



“Mấy loại hoa này đều là hoa nhập về từ cùng một nơi sao?” Tôi tùy tiện chỉ lung tung vào vài loại hoa.



“Loại màu trắng là hoa được nhập về từ nước B, loại đó đều được đặt trước hết rồi. Loại màu vàng thì nhập về từ Bắc Hàng.” Chủ tiệm hơi sốt ruột, “Cậu muốn mua loại nào?”



Tôi lắc đầu, kéo Tí Còi quay người rời đi.



“Anh Kỳ, rốt cuộc là sao vậy? Anh nhìn thấy tất cả đều là màu đỏ ư?” Tí Còi thấp giọng hỏi.



Tôi vừa định trả lời thì tiếng chuông điện thoại vang lên.