Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 375 : Cây tình yêu (3)
Ngày đăng: 16:45 30/04/20
Là cuộc gọi của Gã Béo.
Trong lòng tôi khẩn trương, vội vàng bắt máy, “Gã Béo, số hoa hồng đó…”
“Anh Kỳ, em nhìn thấy số hoa hồng đó…”
Hai người chúng tôi gần như nói đồng thanh, cũng đều ngừng lại khi đang nói được một nửa.
“Số hoa hồng đó đã biến thành màu đỏ. Nói đúng hơn là bị những sợi tơ màu đỏ bọc kín lại.” Tôi nói ra câu này một cách rất khó khăn.
“Tôi cũng nhìn thấy y như vậy.” Gã Béo nói.
Hai chúng tôi lại cùng nhau im lặng.
“Không phải chứ? Lẽ nào cả thành phố đều như vậy hay sao?” Tí Còi hoảng sợ kêu lên.
Tôi giật mình một cái, “Cậu xem thử có người nào ở những nơi khác đăng hình lên hay không đi!”
Tí Còi mở điện thoại, lên mạng xã hội, không bao lâu sau liền tìm thấy mấy tấm hình khoe cảnh tình tứ bên nhau, sốt sắng hỏi: “Thế nào?”
“Cũng có những sợi tơ màu đỏ.” Tôi trả lời ngay lập tức.
Vẻ mặt của Tí Còi liền cứng ngắc.
“Những bức hình này là ở đâu?” Tôi cũng đờ người ra.
“Năm châu bốn bể.” Tí Còi dùng một câu thành ngữ để trả lời cho câu hỏi của tôi.
Chúng tôi lại yên lặng không nói gì.
“Chỉ có chúng ta nhìn thấy thôi sao?” Gã Béo hỏi.
“Hình như là vậy... Để tôi gọi điện cho Cổ Mạch.” Tôi nói.
“Chuyện này thì không có ghi lại.” Trần Hiểu Khâu lắc đầu.
“Được rồi, chuyện này không còn gì để nói nữa rồi. Tan ca được chưa vậy?” Tí Còi nói.
Khi chúng tôi rời khỏi phòng làm việc thì gặp phải Sếp Già.
Sếp Già cười hỏi: “Bốn người cô cậu đều không có người yêu nhỉ?”
“Không có ạ.” Tôi đại diện cho cả bốn người, thành thật trả lời.
“Có cần tôi giới thiệu cho các cô cậu không? Tôi có rất nhiều người quen, trong nhà bọn họ có con cái cũng xấp xỉ tuổi các cô cậu đó.” Sếp Già chủ động nói.
“Không cần đâu ạ.” Tôi trả lời một cách khó khăn.
Tí Còi lắc đầu lia lịa, bộ dáng như muốn tránh còn không kịp.
Quách Ngọc Khiết cười hi hi nói: “Sếp à, em không thích mai mối, em chỉ tin vào duyên phận thôi.”
Trần Hiểu Khâu không nói gì, yên lặng tán thành với ba người chúng tôi.
“À, thôi được. Nếu như các cô cậu muốn kiếm người yêu thì cứ việc nói với tôi, đừng ngại.”
“Đến lúc đó nhất định sẽ đến nhờ sếp.” Tôi đảm bảo. Tí Còi và Quách Ngọc Khiết ở bên cạnh cùng gật đầu.
Tiễn Sếp Già rời đi, tôi nói với tâm trạng phức tạp: “Ngày lễ này thực sự là đã được tuyên truyền tới nỗi ai ai cũng biết rồi.”
Không phải mới hai năm thôi sao? Vậy mà không chỉ người trẻ tuổi mà đến cả mấy người già cũng đều biết đến.
Ba người họ không nói gì. Bốn người chúng tôi cùng nhau rời đi, cảm giác khó tả ấy giống như bốn con cún cùng cảnh ngộ độc thân tụ tập lại với nhau. Bầu không khí vô cùng nặng nề.
Đúng lúc này thì tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên, vừa nhìn liền thấy là cuộc gọi của Tiết Tĩnh Duyệt.
“Nguyên Quang xảy ra chuyện rồi.” Giọng của Tiết Tĩnh Duyệt đang run lên.