Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 376 : Cây tình yêu (4)

Ngày đăng: 16:45 30/04/20


Tiết Tĩnh Duyệt nói xong câu đó thì không sao nói tiếp được nữa. Tôi chỉ có thể nghe thấy hơi thở dồn dập không đều của cô ấy. Trong điện thoại còn vang lên tiếng kêu gào, tiếng còi cảnh sát và tiếng khóc nức nở không ngừng.



“Hai người ở đâu? Hai người đang ở đâu!” Tôi gào lên, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.



“Trung Hoa… xe cứu thương…”



“Chị này, chị có bị thương không?”



“Mau tránh ra! Bên này có người bị thương nặng!”



Âm thanh truyền ra trong điện thoại lại biến thành loạn xà ngầu, chắc hẳn là xe cứu thương đã đến.



“Là bệnh viện nào vậy? Hai người sắp đến bệnh viện nào?” Tôi vội vàng hỏi.



“Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi? Anh ấy liệu có…”



Giọng của Tiết Tĩnh Duyệt trở nên xa dần, tiếp đó điện thoại liền cúp máy.



“Mẹ kiếp!” Tôi không kiềm chế được liền chửi thề một tiếng.



“Thế nào rồi? Ai xảy ra chuyện vậy?” Quách Ngọc Khiết lo lắng hỏi.



“Là Gã Béo. Chắc là xảy ra chuyện rất lớn, tôi nghe thấy ở đó rất hỗn loạn.” Tôi lên mạng tìm kiếm.



Trần Hiểu Khâu cũng móc điện thoại ra, bấm gọi điện thoại.



Trên mạng tạm thời không tìm thấy tin tức gì, tôi chỉ có thể nhìn về phía Trần Hiểu Khâu.



“Sở Nguyên Quang bị thương, chắc là ở đó.” Trần Hiểu Khâu nói, “Được, cháu biết rồi. Vâng.”



Cúp máy xong, Trần Hiểu Khâu nói luôn với chúng tôi, “Bên phía chú út của em nhận được cuộc gọi báo cảnh sát, bên phía đường Trung Hoa đã xảy ra một vụ nổ xe hơi.”



“Đùa cái gì vậy?” Tí Còi kinh hãi.



Tôi cũng kinh ngạc.



Tôi còn tưởng Gã Béo xảy ra chuyện là có liên quan đến cây tình yêu chứ.



“Tấn công khủng bố sao?” Quách Ngọc Khiết hỏi.



“Vẫn còn chưa xác định. Nhưng mà có rất nhiều xe hơi cùng xảy ra cháy nổ.” Trần Hiểu Khâu kéo cánh cửa chiếc xe hơi của cô ấy ra.



Tôi nói: “Để anh lái cho.”



Tuy tôi không mua xe nhưng cũng đã thi bằng lái, hai năm trước cũng thường xuyên lái xe của cơ quan. Xét về trình độ kĩ thuật lái xe tổng hợp của tôi so với Trần Hiểu Khâu thì chưa biết là mèo nào cắn mỉu nào, nhưng nếu xét riêng về tốc độ thì tuyệt đối là nhanh hơn Trần Hiểu Khâu.



Trần Hiểu Khâu là người hiểu chuyện, liền đưa chìa khóa xe cho tôi.
Đừng nói là Tiết Tĩnh Duyệt, ngay đến ba người chúng tôi cũng bắt đầu không nhịn nổi mà run rẩy.



“Sao có thể… sao có thể như vậy chứ…” Quách Ngọc Khiết hoang mang lẩm bẩm một mình.



Trần Hiểu Khâu dẫn theo y tá đi tới, vừa nhìn thấy tình trạng này của chúng tôi liền đoán ra được là chuyện gì, “Sở Nguyên Quang bị thương rất nặng sao?”



Tôi gật đầu một cách khó khăn.



Y tá vừa nhìn thấy bộ dạng của đám người chúng tôi, liền trực tiếp hỏi Tiết Tĩnh Duyệt: “Này chị, chị vẫn ổn chứ? Vừa nãy có ai kiểm tra vết thương cho chị chưa? Vết thương ở chỗ nào vậy?”



“Không, tôi không có bị thương…” Tiết Tĩnh Duyệt nhìn vết máu trên người mình, “Đều là máu của anh ấy… đều là của anh ấy”



Y tá thở dài, nhìn về phía chúng tôi, “Các anh chị là người nhà của cô ấy sao?”



“Là bạn.” Trần Hiểu Khâu lạnh nhạt trả lời.



“Nếu như cô ấy thực sự không ổn, thì tiêm một mũi thuốc an thần đi.” Y tá đề nghị.



“Tôi không muốn! Tôi cần phải đợi anh ấy ra!” Tiết Tĩnh Duyệt kêu lên.



Y tá lại thở dài, dặn dò chúng tôi nhớ để ý Tiết Tĩnh Duyệt xong liền quay đi.



Tôi nhìn về phía cửa phòng cấp cứu, chỉ cảm thấy thời gian lại bắt đầu trở nên dài hơn. Âm thanh ồn ào chung quanh đều xa dần, chỉ còn lại một loại âm thanh ông ông giống như tiếng máy khoan đang khoan vào lỗ tai tôi.



Trong những âm thanh như vậy, bỗng một cái tên vang lên lấn át những âm thanh mơ hồ xung quanh.



“Kim Hải Phong, Hải trong chữ hải dương, Phong trong chữ cây phong, đúng không?”



Tôi quay ngoắt đầu qua.



Trên một hàng ghế làm bằng kim loại ở một phía khác, có một người phụ nữ tuổi trung niên đang ngồi đờ đẫn, cũng không thèm nhìn tới người cảnh sát đang đứng trước mặt, nhẹ giọng đáp: “Vâng.”



“Số chứng minh nhân dân.” Người cảnh sát lại hỏi.



Tôi không tự chủ mà đi qua đó, đụng phải người cảnh sát, ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trung niên xa lạ này.



“Anh này, anh có chuyện gì không? Anh quen cô ấy sao?” Người cảnh sát hỏi.



Người phụ nữ trung niên vẫn chẳng chút quan tâm.



“Thanh Diệp…” Tôi mở miệng.



Người phụ nữ trung niên run lên một chút, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đó tràn ngập tử khí.



“Cô từng tới Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp vào năm 2009, đúng không? Sau này cô kết hôn còn mời bọn họ nữa.” Tôi nhìn vào đôi mắt của người phụ nữ đó, hô hấp cũng trở nên khó khăn, “Kim Hải Phong, Cô… tại sao lại ở đây?”