Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 382 : Giới hạn của năng lực (1)
Ngày đăng: 16:45 30/04/20
Lúc này tôi mới nhận ra sự yên lặng kì lạ của Cổ Mạch từ hồi nãy, quay đầu nhìn qua, thì thấy anh ta đã thu lại cái vẻ mặt đùa giỡn bỡn cợt, bày ra một bộ dáng cụp mắt lắng nghe hiếm thấy. Cho dù là lúc anh ta đang nghe những âm thanh kỳ quái thì cũng chưa từng lộ ra dáng vẻ như vậy.
Cổ Mạch liếc tôi một cái, ánh mắt đó khiến cho tim tôi đột nhiên đập nhanh.
“Tôi vẫn còn nhớ những chuyện đó.” Cổ Mạch nhàn nhạt nói.
Tôi há miệng, nhất thời không nói nên lời.
Cổ Mạch vẫn còn nhớ những chuyện đó, cũng tức là anh ta không chịu ảnh hưởng của việc thay đổi thực tại.
Tại sao chứ?
Trong chớp mắt tôi liền nghĩ ra được câu trả lời.
Bởi vì Cổ Mạch được tôi kéo ra từ không gian dị thường. Anh ta được năng lực của tôi cứu ra.
“Năng lực của tôi...” Tôi cứng họng níu lưỡi.
“Tôi còn nhớ hình như cậu từng nói là trước đây cậu cũng đã dùng cái năng lực này với người nào đó.” Cổ Mạch trái lại càng bình tĩnh hơn tôi.
“Đúng thế, là đội trưởng Vạn!” Trong đầu tôi lóe lên, “Phải chăng nhà đội trưởng Vạn cũng...”
Điều đó có thể chứng minh năng lực của tôi có lẽ chỉ có thể sử dụng một lần đối với một người.
Trần Hiểu Khâu chủ động nói: “Em liên lạc với đội trưởng Vạn hỏi thử xem.”
Tôi gật đầu.
Tôi cảm thấy đây là một thông tin rất quan trọng. Nếu như năng lực của tôi chỉ có thể sử dụng một lần đối với một người, vậy thì, những tình huống ảnh hưởng tới rất nhiều người như vụ cây tình yêu lần này, thì những người bị tôi làm ảnh hưởng đó sẽ như thế nào đây?
Chồng của Kim Hải Phong vốn dĩ phải chết, ngoài chồng của Kim Hải Phong ra, thì vẫn còn rất nhiều người vốn phải chết trong vụ tai nạn đó.
Trong lòng tôi có chút hoảng sợ.
Chỉ vẻn vẹn là sẽ không chịu ảnh hưởng lần thứ hai thôi sao? Nếu chỉ như vậy thì dường như cũng không có gì. Ngoài “những người có liên quan” như Cổ Mạch, hay chồng của Kim Hải Phong ra, thì những người khác sẽ không thể nào cứ liên tục gặp phải những chuyện rơi vào nguy hiểm sống chết như thế này được.
Tôi cảm thấy khó chịu trong lòng.
Lần đầu tiên tôi nảy ra một sự nghi ngờ: Tôi thực sự có thể cứu được người của Thanh Diệp sao?
Mãi tới khi tôi về đến nhà, tâm trạng của tôi vẫn còn đang suy sụp. Chuyện giải quyết được cây tình yêu, tìm ra cách sử dụng mới của năng lực hoặc nên nói là địa điểm sử dụng năng lực, những niềm vui sướng này đều bị phai nhạt đi.
Cha mẹ nhìn thấy bộ dạng này của tôi đều bị dọa cho nhảy dựng lên.
“Có phải là tình hình của Tiểu Sở không ổn không?” Mẹ tôi rất lo lắng, chủ yếu là lo lắng cho tôi.
“Dạ không, cậu ấy đỡ nhiều rồi. Sáng nay mẹ cậu ấy không khỏe nên đã nhập viện.” Tôi gượng cười.
“Phù...” Mẹ tôi thở phào một hơi.
“Lát nữa con tới bệnh viện hay là tới cơ quan vậy?” Cha tôi hỏi.
“Con tắm rửa xong sẽ tới bệnh viện.” Tôi đi vào phòng ngủ lấy đồ tắm rửa thay quần áo.
“Vậy cha mẹ đi cùng với con nha. Đi thăm bọn họ.” Mẹ tôi lập tức nói.
Tôi không có từ chối.
Cắm cục sạc vào điện thoại, tôi đi tắm rửa, khi tắm xong thì điện thoại đã sạc đầy một nửa. Sau khi khởi động, tôi nhìn thấy một loạt cuộc gọi của nhà trong danh sách những cuộc gọi nhỡ, trong lòng cảm giác êm ái xúc động.
“Nhất định có thể làm được.” Tôi nói khẽ với chính bản thân mình.
Không, không phải là nhất định, mà là bắt buộc phải làm được!
Tôi không muốn trải qua những việc mà Diệp Thanh đã phải trải qua, không muốn sau này bản thân cũng bộc lộ ra vẻ mặt hờ hững giống như Cổ Mạch.
So với người của Thanh Diệp thì tôi hẳn phải được gọi là càng có thiên phú hơn mới đúng. Năng lực của tôi có thể làm được càng nhiều chuyện hơn.
Cho nên, nhất định sẽ ổn thôi!