Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 383 : Giới hạn của năng lực (2)
Ngày đăng: 16:45 30/04/20
Trong bệnh viện vẫn là tình cảnh bi thảm như cũ, nhưng so với cảnh đau khổ tối hôm qua, thì hôm nay cũng chỉ là cảnh lo âu mà thôi.
Gã Béo đã tỉnh lại, đang ăn bữa trưa. Tiết Tĩnh Duyệt nấu cháo đem đến cho cậu ta, còn có cha mẹ Gã Béo và Tí Còi đem đến thêm hai hộp giữ nhiệt đựng đồ ăn nữa.
Gã Béo đang ăn xì xà xì xụp một cách vui vẻ, khi nhìn thấy cả nhà chúng tôi đến thăm thì ngẩng đầu lên, trên cái miệng vẫn còn bóng nhẫy đầy dầu mỡ.
“Ô, anh Kỳ, anh đến rồi à.” Tí Còi chào hỏi một tiếng.
Tiết Tĩnh Duyệt nhìn về phía tôi, vẻ mặt có chút kì lạ.
Két... cạch!
Tiếng cái ghế được kéo ra vang lên bên cạnh.
Tôi quay đầu liền nhìn thấy Kim Hải Phong. Trên cái giường bệnh bên cạnh Kim Hải Phong có một người đàn ông trung niên đang ngồi, cũng đang ăn cơm, nhưng lại ăn đồ ăn của bệnh viện. Về dinh dưỡng thì cũng như nhau, nhưng không thể so sánh với những đồ ăn được người nhà đem tới khiến người ta cảm thấy ấm áp hạnh phúc được. Người đàn ông có chút bất ngờ nhìn Kim Hải Phong, rồi lại tò mò nhìn tôi.
Tôi cảm thấy chuyện này hình như không đúng cho lắm.
“Mời dì, chú ngồi.” Tí Còi nhường chỗ.
Tiết Tĩnh Duyệt cũng đứng dậy, còn muốn đưa cái ghế qua.
Mẹ tôi ra hiệu cho họ không cần khách sáo.
Rồi bà hỏi Gã Béo: “Tiểu Sở đỡ hơn nhiều chưa?”
“Đỡ nhiều rồi ạ, vết thương không có gì nghiêm trọng nữa, chỉ cần đợi liền lại là ổn.” Gã Béo cười ngây ngô.
Tôi thấy sắc mặt của cậu ta thực sự khá là tốt, trong lòng đã hoàn toàn nhẹ nhõm.
Kim Hải Phong lau nước mắt, “Không bao lâu thì đã rời đi rồi. Lúc đó tôi có chút thất thần, nên cũng không nói với các cậu một tiếng mà đã tự mình đi về nhà. Tôi ngồi ở dưới tòa nhà tôi ở trong thời gian rất lâu...” Cô ta nói tới chuyện này thì lại lộ ra sự tuyệt vọng, liền không thể nói tiếp được nữa.
Tôi yên lặng không nói.
“Chuyện này liệu có gây ảnh hưởng xấu gì tới bọn họ không vậy?” Chồng của Kim Hải Phong mở miệng hỏi.
Tôi không ngờ anh ta sẽ hỏi chuyện này, nhìn vào đôi mắt chứa đầy ý tốt và sự lo lắng của anh ta, trong lòng tôi có chút cảm động.
“Tôi thực sự không biết. Về chuyện này, tôi cũng không nói rõ ràng được.” Tôi lắc đầu.
Vợ chồng Kim Hải Phong có chút thất vọng.
Bác sĩ tới kiểm tra phòng bệnh. Đề tài này kết thúc tại đây.
Tôi bảo Tí Còi về nghỉ ngơi, hôm nay đến lượt tôi trực đêm cho Gã Béo. Gã Béo liền từ chối thẳng thừng. Bác sĩ cũng nói cậu ta hồi phục khá tốt, xem ra thực sự là đã thay đổi quá khứ, khiến vết thương của cậu ta đỡ hơn rất nhiều.
Tinh thần của Tí Còi cũng không tệ, hai người chúng tôi liền đi chăm sóc cha mẹ của Gã Béo. Bên phía Gã Béo thì giao cho Tiết Tĩnh Duyệt.
Sếp Già tới thăm Gã Béo vào lúc hơn 3 giờ chiều, rồi lại thăm hỏi cả cha mẹ của Gã Béo. Khi sắp rời đi thì than thở với tôi và Tí Còi: “Tiểu Sở trong khoảng thời gian này hình như thường xuyên xảy ra tai nạn nhỉ. Các cậu nói cậu ta kiềm chế một chút, đừng có mà có bạn gái là lại bay nhảy lung tung nữa.”
Sếp Già rõ ràng là đã hiểu nhầm nguyên nhân khiến Gã Béo phải nhập viện, nhưng xét về phương diện nào đó, thì cậu ta quả thực là rất giống vậy.
Tôi và Tí Còi dở khóc dở cười nhận lời với ông ấy.
Lại tiễn một người tới thăm bệnh, đúng lúc chúng tôi muốn trở về phòng bệnh thì nhìn thấy Tiết Tĩnh Duyệt đang đứng ngoài hành lang.
Vẻ mặt của Tiết Tĩnh Duyệt bình tĩnh nhìn tôi chăm chú, “Em có chuyện muốn nói với anh.”