Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 396 : Gọi hồn (8)

Ngày đăng: 16:45 30/04/20


“Không nhất định là ở ông.” Cổ Mạch lắc đầu, chỉ ông Khương, rồi đưa tay một cái, chỉ vào ba cô gái trong phòng bệnh, “Tim của mấy người đập như nhau.”



Chúng tôi không hiểu lắm câu nói này.



Tôi nhìn dáng vẻ hiện lên nghi ngờ của ông Khương, cảm thấy có lẽ ông ta đã nghe hiểu câu nói của Cổ Mạch.



“Làm sao có thể? Phép của tôi không thể nào xảy ra sai sót gì được, bọn họ... chẳng lẽ bọn họ còn tiếp xúc với những đồng môn khác của tôi?” Ông Khương nói lẩm bẩm rồi lại lắc đầu, “Chắc không đâu.”



“Cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không rõ. Dù sao tôi nghe được tiếng tim đập giống nhau của mấy người.” Cổ Mạch nhún vai.



“Tiếng tim đập giống nhau là có ý gì?” Trần Dật hàm hỏi.



“Ồ, thì chính là giống nhau tiếng tim đập.” Câu trả lời của Cổ Mạch khiến người khác muốn đánh cho anh ta một trận.



“Cậu đây nếu đã nghe được tiếng tim đập không bình thường, thì có lẽ là một loại biểu hiện của đạo pháp núi Vân Long chúng tôi.” Ông Khương thay Cổ Mạch giải thích. Tính tình của ông ta thật tốt, có phong thái của quân tử, lại rất đôn hậu, không để trong lòng thái độ của Cổ Mạch. Ngược lại, dáng vẻ của ông ta lúc này trông rất khâm phục Cổ Mạch.



Tôi nhìn dáng đứng cà lơ phất phơ của Cổ Mạch, đột nhiên cảm thấy tình cảnh này thật kì lạ.



Cổ Mạch vẫn như cũ, nhưng lâu lâu lại lộ ra vẻ mệt mỏi.



Tim tôi nhảy lên một phát.



“Nếu như đã có đầu mối, vậy hôm nay tới đây là được rồi.” Tôi mở miệng nói.



Trần Dật Hàm kinh ngạc nhìn tôi, gật đầu.



Tôi nhìn Cổ Mạch một cái.



Cổ Mạch im lặng, con mắt rủ xuống.



Ông Khương muốn đi hỏi thêm về ba người trong phòng bệnh, Trần Dật Hàm ở lại. Mấy người chúng tôi thì cùng Cổ Mạch rời khỏi bệnh viện.



Tôi thấy Cổ Mạch như vậy, duỗi tay ra đỡ lấy cánh tay của anh ta.



Cổ Mạch dừng bước.



“Sao vậy?” Gã Béo cũng vội đỡ một cánh tay khác của Cổ Mạch.



“Đi nhanh lên đi.” Tôi thúc giục nói.



Chúng tôi vẫn còn đang đứng ở trước cửa bệnh viện, cũng không biết Cổ Mạch đã trải qua sự tra tấn gì.




Cổ Mạch lắc đầu, “Tôi nghe thấy nhịp tim của ba người bọn họ giống y hệt ông Khương kia.”



“Làm sao ba người họ lại có cùng loại nhịp tim đó?” Gã Béo hỏi.



“Điều này thì tôi không biết. Linh cũng chỉ biết một chút chuyện mờ ám bên trong của núi Vân Long thôi, loại pháp thuật mà bọn họ dùng sẽ không truyền ra ngoài.” Cổ Mạch hai tay gối ở sau ót, có vẻ khoan thai tự đắc.



“Cái người tên Thiên Nhất Chân Nhân kia liệu có bị gọi tới không? Vấn đề này không phải do sai lầm của ông Khương, theo cách nói của anh thì chuyện này chính là do Thiên Nhất Chân Nhân làm rồi. Ông ta đã sống không biết bao nhiêu năm, một lão yêu quái không biết đã thay hết bao nhiêu lần da, nếu chúng ta không đối phó được thì sao đây?” Quách Ngọc Khiết lo lắng.



“Tại sao chúng ta phải đối phó với ông ta?” Cổ Mạch cùng Tí Còi trăm miệng một lời.



Trần Hiểu Khâu mở miệng nói: “Nếu phát hiện anh có thể dựa vào thính giác mà phân biệt được người sử dụng pháp thuật của núi Vân Long, anh nghĩ Thiên Nhất Chân Nhân sẽ làm gì?”



Cổ Mạch lập tức cứng đờ, cười khan nói: “Không thể nào... trên thế giới có nhiều người như vậy. Tôi nhất định không phải là người duy nhất có thể làm được như thế.”



“Nhưng anh đã nhúng tay vào chuyện này rồi.” Trần Hiểu Khâu bình tĩnh nói.



Cổ Mạch run run.



Tí Còi đồng tình nhìn về phía Cổ Mạch.



“Mẹ nó!” Cổ Mạch văng tục, cảm thấy rất hối hận, “Nếu biết như thế này, tôi sẽ không nói ra!” Vẻ mặt của anh ta không ngừng biến hóa, cắn răng một cái, cứng cổ nói ra: “Nếu thực sự không được thì tôi sẽ trở về phòng nghiên cứu! Tôi không tin lão yêu quái đó dám vào thôn Sáu Công Nông!”



“Lấy độc trị độc, anh thật anh hùng!” Tí Còi giơ ngón cái.



Cổ Mạch tức giận trừng mắt nhìn Tí Còi.



“Vậy tôi sẽ cùng anh đến phòng nghiên cứu.” Tôi nói.



Những người khác kinh ngạc nhìn về phía tôi.



“Trong giấc mơ tôi không thể di chuyển được, có thể là do pháp thuật của núi Vân Long. Vả lại...” Tôi nắm chặt nắm đấm.



Tôi là bởi vì cái chết của Bốc Hiểu Đan mà cảm thấy phẫn nộ. Ở trong đó chắc chắn còn có nội tình gì nữa.



Những học sinh đã chết kia đều cùng tuổi với em gái của tôi. Vừa nghĩ tới đây, tôi liền khó mà kiềm chế được cảm xúc.



Tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh trong phút chốc này.



Trần Hiểu Khâu nhận điện thoại, khẽ giật mình, nhìn về phía chúng tôi, “Tào Bội chết rồi.”