Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 397 : Gọi hồn (9)
Ngày đăng: 16:45 30/04/20
Tào Bội chết rồi, chết ngay trước mặt ông Khương và Trần Dật Hàm, hơn nữa còn chết rất đột ngột, chỉ là trong một cái chớp mắt thôi mà tim đã ngừng đập. Lúc đó cô ấy vẫn còn trừng to mắt, cả người cuộn trong chăn, biểu hiện cũng vẫn giống như trước đó không hề có gì khác thường. Nếu như không phải do Trần Dật Hàm phát hiện cơ thể cô ấy đột nhiên không còn run rẩy nữa thì chắc cũng không có ai biết đã xảy ra chuyện.
Bác sĩ và y tá tiến hành cấp cứu cho Tào Bội, nhưng cho dù là hô hấp nhân tạo, hay là dùng máy sốc điện, tất cả mọi cách đều đã thử rồi mà vẫn không thể cứu sống được cô ấy. Từ lúc tim của cô ấy ngừng đập và mãi cho đến khi ngừng thở, cả hai mắt trợn to, thì cả người Tào Bội cứ như bị đông cứng vậy, một chút phản ứng cũng không có.
Ông Khương không hề cảm nhận được có ma quỷ lẻn vào trong phòng bệnh để tiếp cận Tào Bội, lúc đó ông ấy cũng làm phép nhưng vẫn không có tác dụng gì cả. Bây giờ ông Khương cũng rất hoang mang, đang gọi điện thoại đến núi Vân Long để hỏi thử.
Sau khi nghe tin ông Khương gọi điện thoại đến núi Vân Long thì Cổ Mạch trưng ra vẻ mặt đau khổ.
“Các anh muốn đi đến Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp sao?” Trần Hiểu Khâu sau khi kể lại xong tình huống bên kia thì rất tự nhiên mà chuyển sang vấn đề chúng tôi đang nói tới lúc nãy.
Tôi nhìn về phía Cổ Mạch.
Cổ Mạch gật đầu một cách hậm hực.
Tôi nói: “Vậy chúng ta đi ngay bây giờ.”
Cổ Mạch ngồi dậy từ trên giường, mang theo cái dáng vẻ muốn chết không muốn sống.
Tí Còi lẩm bẩm: “Như vậy thì chúng ta có thể loại trừ được một đáp án sai rồi nhỉ?”
“Đây chỉ là những suy đoán của Cổ Mạch thôi. Anh cũng không thể chắc chắn được là ba người kia bị ma quỷ đoạt mất thân xác đúng không?” Trần Hiểu Khâu hỏi Cổ Mạch.
Cổ Mạch lắc đầu: “Tôi đương nhiên là không thể chắc chắn. Phép thuật của núi Vân Long rốt cuộc như thế nào thì tôi vẫn còn chưa được tận mắt chứng kiến. Nếu như có Linh ở đây, vậy thì có khả năng sẽ phán đoán ra được.” Vừa nói, Cổ Mạch vừa nhìn tôi một cái.
Tôi cũng chỉ đành bất lực, sau khi trầm tư suy nghĩ một hồi rồi nói: “Đa số những tập hồ sơ trong Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp đều ở nhà của tôi rồi. Có phải là tôi nên tìm những tập hồ sơ dẫn đến vụ mất tích của bốn người trong Thanh Diệp không?”
Nhờ việc đọc qua tập hồ sơ “Giọng ca của Thiên Thần” thì tôi mới tóm được về Cổ Mạch từ quá khứ, thoát ra khỏi cái không gian kỳ lạ kia. Nếu như có thể đọc được những tập hồ sơ liên quan đến vụ mất tích hoặc tử vong của bốn người họ, vậy thì chắc tôi có thể nằm mơ thấy họ, và sau đó là giải cứu cho họ chăng?
Cổ Mạch lắc đầu: “Cứ tùy duyên đi chú em. Cậu cứ mang theo cái trạng thái miễn cưỡng như vậy thì không tốt đâu. Cậu nhìn Diệp Tử kia kìa, cậu ta chỉ cần ngồi đó đợi người khác đến tìm mình thôi.”
“Rốt cuộc các anh đã làm gì vậy?” Tí Còi mang vẻ mặt kỳ quái hỏi Cổ Mạch: “Những người uỷ thác đó đều là do các anh dụ dỗ đến đúng không?”
“Cái gì mà dụ dỗ chứ, nói chuyện khó nghe như vậy!” Cổ Mạch khinh bỉ nói: “Đây là do duyên phận.”
Tí Còi bày ra vẻ mặt buồn nôn.
Tôi cảm thấy được trời đất đang quay cuồng và cảm giác đau đớn như bị xé xác vậy. Tiếng thắng xe, tiếng kim loại va chạm vào nhau, ánh đèn, tia lửa... tất cả đều hiện lên chỉ trong chớp mắt, nhanh đến không kịp nhìn.
Tiếp sau đó là tiếng khóc của người đàn ông.
“Văn Văn... Văn Văn... Văn Văn...”
“Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết! Á! Đều tại ông! Tất cả đều tại ông! Đều là lỗi của ông!” Cô gái đó chửi rủa gay gắt.
“Đại sư, xin ông hãy cứu Văn Văn đi.” Người đàn ông đau khổ nói.
“Cứu thì có thể cứu, nhưng mà cơ thể của con gái ông... ông cần phải tìm một cơ thể mới cho cô ấy.” Giọng nói già nua mà yên bình vang lên.
Các loại hình ảnh không ngừng lướt qua, tôi cũng không thể nhìn rõ được từng khung cảnh trong đó. Âm thanh không hề trùng khớp với hình ảnh. Trong tai tôi vang lên giọng nói của một ông già, còn trước mắt tôi thì lại lướt qua hình ảnh một ác linh đang tác quái trong nhà và vẻ mặt vừa sợ vừa yêu của người đàn ông.
“Cơ thể mới... tôi cần một ít thời gian.”
“Không sao cả. Oán niệm của con gái ông rất sâu, vừa mới chết đã hoá thành một con ác ma. Hừm... Tạm thời tôi đã phong ấn hồn ma của cô ấy, ông có thể từ từ tìm một cái cơ thể thích hợp. Không cần phải gấp, có thêm nhiều sự lựa chọn, đối với con gái ông mà nói cũng là một chuyện tốt.”
Hình ảnh lại một lần nữa lướt nhanh, mười hai khuôn mặt thiếu nữ vụt qua trước mắt tôi.
Tôi nhìn thấy Thường Doanh, Dương Dương, Bốc Hiểu Đan, trong tai vang lên những tiếng niệm chú kì lạ, rất thần bí.
“Lý Văn... Lý Văn... Lý Văn...”
Tiếng gọi lẫn trong tiếng niệm chú ngữ.
Gương mặt của những cô gái đó lần lượt hiện lên trước mắt tôi.
Rất kỳ lạ, tôi giống như cùng một lúc đứng ở mười hai không gian khác nhau, đối diện với mười hai người con gái khác nhau.
Mà bọn họ thì lần lượt từng người phát hiện ra sự tồn tại của tôi, có người thì sững sờ, có người thì cảm thấy khó hiểu, còn có người thì cảm thấy sợ hãi.
Lúc này tôi nghe được tiếng cười của một người con gái, giống như giọng cười tôi nghe được trong tiếng hỗn loạn vừa nãy. Đó là giọng cười to đắc ý, nhưng lúc này còn xen lẫn cả sự tàn độc.