Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 423 : Thôn hồng đầu (2)

Ngày đăng: 16:46 30/04/20


Tôi có cảm giác ngột ngạt bức bối, giống như cái cảm giác của người bị bóng đè vậy, tôi vội vàng muốn động đậy.



Loại chuyện này không phải là lần đầu tiên tôi trải qua. Sớm nhất là lúc tôi mơ thấy Sở Nhuận cũng đã từng có loại cảm giác này.



Bây giờ, tôi rõ ràng cảm giác được sự khác biệt của hai cảnh mộng. Cảm giác vô lực lúc mơ thấy Sở Nhuận không giống với cảm giác lúc này. Bây giờ tôi thậm chí có thể sờ được vào một tầng năng lượng đang áp chế tôi, không phải là năng lực của bản thân cảnh mộng, mà là năng lượng của cái thứ kia.



Tôi và nó đối kháng nhau, đồng thời tiến hành cuộc chiến đấu sức mạnh.



Phó bản của cái trò chơi này vẫn đang tiếp tục.



“Tôi”, cũng là Tiểu Đinh lái chiếc xe máy kéo trở về nhà, nhìn thấy phòng ngủ của mẹ đã tắt đèn, nhưng đèn trong phòng khách vẫn còn sáng, và còn có cả một vài món ăn phần lại cho tôi nữa.



Độc thoại nội tâm có liên quan đến giới thiệu về người mẹ, hình ảnh thay đổi, tầm nhìn biến thành một màu đen, là “tôi” đã tắt đèn và lên giường đi ngủ.



Màu đen này cũng không duy trì lâu.



Tiếng gió, tiếng bước chân, âm khí, ác mộng… Từng cảnh tượng hay xuất hiện trong những câu chuyện ma vụt qua, rồi lại lướt trở lại.



“Tôi” giật mình tỉnh giấc.



Tôi nghe thấy những tiếng thở dốc của nhân vật bị dọa sợ.



Vừa phải trải qua những thứ này, vừa phải đối kháng với “trò chơi”, tôi lại phải giữ vững trạng thái một công hai việc, tôi cảm thấy có chút khó khăn.



“Tôi” lật người lại, nhìn thấy một bóng đen trong phòng ngủ, nhất thời bị dọa sợ mà kêu lên.



“Tiểu Đinh, bên ngoài có người tìm con đó.” Âm thanh của người đàn bà trung niên có chút quỷ dị âm trầm vang lên.



Trong mắt tôi xuất hiện hàng chữ:



“Mẹ?”



Theo đó là có tiếng gõ cửa kịch liệt, hay phải nói là tiếng đập cửa.



“Nhà họ Đinh à! Xảy ra chuyện rồi! Mau ra đây đi!”



Bên ngoài có tiếng người hét.



Mẹ Đinh đi ra trước, nhưng còn không đi được hai bước thì đã thở hổn hển, yếu ớt mà dựa vào trên cửa.



Hàng chữ trước mắt tôi thay đổi:



“Mẹ, mẹ ở trong nhà đi, con ra ngoài xem sao.”




Bí thư Đường là bị giết chết, thôn Hồng Đầu rất quỷ dị, mẹ Đinh có chút kì lạ. Nhưng tất cả những thứ này đều không giống manh mối có thể cung cấp để cho ra đáp án.



Đề trắc nghiệm lần này hình như là một đề trắc nghiệm có ngã rẽ, sau khi quyết định phương hướng của nội dung phó bản lần này, thì nó sẽ quyết định kết cục theo đó là kết cục bình thường hay là kết cục thật sự.



“Thời gian đếm ngược: 2”



“B.” Tôi chọn đáp án.



Nếu không lựa chọn thì tuyệt đối là Bad end.



2 chọn 1, thì tôi càng nghiêng theo đáp án phía sau hơn. Bởi vì tôi có chút nghi ngờ với mẹ Đinh.



Tôi không biết phương án chọn lựa này có đúng không. Theo kinh nghiệm chơi trò chơi hồi đại học của tôi, và cũng không hẳn là quá si mê gì, nhưng có thể nói là ít nhiều có xem qua một vài cái hố bẫy trong đó.



“Mẹ vì sao lại tự sát?”



Trong tầm mắt của tôi chỉ còn lại dòng này.



Tôi đột nhiên cảm thấy toàn thân được thả lỏng, hình như có thể cử động rồi.



Thi thể của mẹ Đinh được lấy xuống, xuất hiện ở trên giường.



Tôi thử bước đi vài bước, quả nhiên là có thể động đậy!



Nhưng khi tôi muốn rời khỏi căn phòng thì tôi phát hiện ra cửa phòng không mở được, không phải bị khóa mà chỉ là không kéo ra được thôi.



Lòng tôi trầm xuống.



Loại tự do hành động này hình như không phải là kết quả do tôi đấu tranh có được, mà là do trò chơi tiến hành theo nội dung ở đây, người chơi có thể được tự do tìm kiếm.



Cái “trò chơi” đó đã hồi phục được một ít năng lượng rồi?



Tôi có chút nôn nóng. Nhưng nếu như không muốn bị nhốt ở đây thì tôi chỉ có thể dựa theo nội dung đã được nó cài đặt mà bước vào giai đoạn tiếp theo thôi.



Tôi đá vào chân cửa gỗ, nhưng nó không bị lung lay chút nào, tôi cũng không cảm thấy đau. Nếu như phải hình dung thế nào thì… cái này là một động tác vô hiệu.



Tôi thở dài, quay người vào phía trong phòng, trước tiên thử mở cái công tắc đèn ở trước cửa phòng xem sao.



Tách!



Đèn đương nhiên vẫn có thể sử dụng!