Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 424 : Thôn hồng đầu (3)

Ngày đăng: 16:46 30/04/20


Tôi vô cùng ngạc nhiên, còn cho rằng bây giờ vẫn còn đang mất điện chứ. Mở cái công tắc lên chẳng qua là hành động theo bản năng, giống như khi chơi game giải mã, con chuột máy tính cứ ấn loạn xạ trên màn hình vậy.



Sau khi đèn được mở, căn phòng liền sáng lên.



Tôi nghĩ tới cách làm của Vương Di Quân và Nam Cung Diệu, dựa theo mạch suy nghĩ của trò chơi, đi nhìn hết một lượt tủ quần áo cùng ngăn kéo trong phòng.



Trong ngăn kéo tủ có ảnh kết hôn của mẹ Đinh và ba Đinh, thời gian có lẽ đã lâu lắm rồi. Tôi còn tìm được sổ hộ khẩu của hai người họ và phát hiện được chỗ kì quái. “Đoạn độc thoại nội tâm” trước đây có nói mẹ Đinh là người ngoài thôn, không phải là người thôn Hồng Đầu. Trong ấn tượng của Tiểu Đinh có ông bà nội, nhưng lại không có ông bà ngoại. Mẹ Đinh cũng không hề nhắc đến gia đình bên ngoại của mình. Nhưng trên hộ khẩu thì hộ tịch của mẹ Đinh lại là ở đây, vừa sinh ra đã là người của thôn Hồng Đầu rồi. Tôi không biết đây có được coi là manh mối hay không.



Trước mắt đột nhiên xuất hiện dòng chữ:



“Ảnh kết hôn của ba mẹ lúc trước không phải là được treo trên tường sao?”



Tôi rất chắc chắn, đây là một manh mối. Nhưng mà cái này có phải là quá trực tiếp rồi không? Hay là có cạm bẫy như lúc Vương Di Quân gặp A Đóa?



Trong tủ quần áo thì chỉ có quần áo bình thường, đều là của mẹ Đinh. Trong này không có đồ vật gì khác.



Những đồ dùng trong phòng chỉ có một vài cái, nơi có thể giấu đồ rất có hạn.



Tôi nhìn qua một lượt dưới bàn, rồi gậm giường, dưới đáy tủ quần áo, xong mới nhìn lên trên giường.



Thi thể của mẹ Đinh được đặt trên giường, vẻ mặt đã biến thành vẻ yên bình.



Cũng là rất quái dị.



Tôi sờ vào túi quần áo, bên trong không có gì hết, nhưng tôi lại phát hiện trên tay của mẹ Đinh có một vệt đen, nhìn giống như là dấu vết do đồ vật bị đốt lưu lại.



“Đây là cái gì?”



Hàng chữ trong tầm mắt khẳng định đáp án cho tôi: Đây là một manh mối khác.



Tôi lại sờ gối đầu, chăn nệm, nhưng vẫn không có thu hoạch gì.



Dây thừng là dây thừng bình thường, không có gì khác thường.



Tôi đã tra xét hết toàn bộ căn phòng, vẫn chưa kịp đi đến cửa phòng thì tôi lại cảm thấy thân thể bị mất đi khống chế.



Mẹ nó!



Tôi âm thầm mắng một tiếng.



Tầm nhìn tối đen rồi sáng trở lại, tôi đang đứng trong linh đường. Di ảnh của mẹ Đinh được đặt chính giữa, xung quanh là những người trong thôn đến thắp hương.



Tôi có thể nghe thấy họ đang nhỏ giọng bàn luận.




“Con trai cùng con dâu của Bí thư Đường hôm nay trở lại, Bí thư Đường có thể được chôn cất rồi.”



“Tôi” cúi người dâng hương, rồi lùi qua một bên.



Con trai Bí thư Đường sắc mặt trầm trọng, vợ của anh ta rất đẹp nhưng vẻ mặt lại không yên ổn và còn ngỡ ngàng.



Tôi cũng cảm thấy ngỡ ngàng.



Cứ thế mà chôn cất?



Con trai của Bí thư Đường không điều tra nguyên nhân cái chết của cha mình ư?



Tôi bây giờ không thể khống chế được thân thể, chỉ có thể nhìn đội ngũ đưa ma khiêng quan tài của Bí thư Đường lên.



Người trong thôn đến xem không ít, đều đi theo sau đội ngũ đưa ma, một đường đi đến mảnh đất nhà Bí thư Đường.



Khi muốn đặt quan tài xuống, không biết ai bị trẹo chân làm quan tài đập xuống đất, nắp quan tài nhanh chóng trượt ra.



Nắp quan tài thế mà không bị đóng đinh lại sao?!



Ầm!



Một cái thi thể đen thui trong quan tài đã bị lật nghiêng lăn ra.



Rất nhiều người đều hét lên.



“Tại sao lại là người phụ nữ kia?”



“Không phải Bí thư Đường à?”



Đám người một mảnh hỗn loạn.



Con trai và con dâu Bí thư Đường đều rất kinh ngạc, tóm một người đến hỏi rốt cuộc chuyện gì xảy ra. Nhưng không ai có thể trả lời được. Người trong thôn đều không biết nắp quan tài trước đó đã được đóng đinh chặt chẽ rồi tại sao lại bị mở ra, thi thể bên trong còn bị người ta tráo đổi.



Rất nhiều người đi đến nơi bà Đường bị chôn trước đó. Cái chỗ đó rất hoang vu, chính là dưới chân gò đất sau trạm phát điện, bình thường không có ai đi đến chỗ này. Lúc này vừa nhìn vào thì thấy cái hố chỗ đó đã bị đào lên, bên trong trống rỗng.



Thi thể Bí thư Đường không thấy đâu nữa.



Tôi đột nhiên nhớ tới cái bóng người ở chỗ đám hoa màu mà tôi nhìn thấy, lại nghĩ đến cái thứ đã giết chết vợ con ông Trương kia.



Chẳng lẽ đó là Bí thư Đường?