Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 425 : Thôn hồng đầu (4)
Ngày đăng: 16:46 30/04/20
Tôi cảm thấy mọi việc đã được làm sáng tỏ.
Kịch bản của “trò chơi” mỗi lần cũng không phải là quá phức tạp. Số lượng nội dung như thế tựa hồ là vừa đủ.
Nhưng khi nhìn thấy trạm phát điện trên gò đất, tôi nhớ đến lần mất điện lúc kịch bản bắt đầu, cùng mấy lần bị mất điện sau đó, lại nhớ đến việc lúc đó Bí thư Đường bị người ta gấp rút gọi về trạm phát điện. Tôi chợt nhận ra sự việc không đơn giản như vậy.
Người đó…
Tôi tìm kiếm trong tầm mắt nhưng vẫn chưa nhìn thấy người đàn ông đã giục gọi Bí thư Đường đi hôm đó.
Đám đông mang theo nỗi bất an và sự hoài nghi đồng loạt lùng sục khắp trong thôn, nhưng vẫn chưa tìm ra thi thể của Bí thư Đường.
Sắc trời đã dần tối, nỗi hoang mang và sợ hãi của mọi người đã bị sự mệt mỏi và phiền chán thay thế.
“Tôi thấy, xác của Bí thư Đường có khi nào lại đang nằm trong quan tài nhà họ Đinh không?” Một người oán thán nói.
Có người gật đầu nhưng cũng có người lắc đầu không đồng ý.
Còn “tôi” thì nổi giận đùng đùng, gân cổ lên cãi lại.
Những người khiêng quan tài hôm đó có thể chứng minh, trọng lượng của chiếc quan tài rất bình thường, không thể có một lúc hai người bên trong được.
Con trai Bí thư Đường hỏi: “Cái phòng trên gò đất đó dùng để làm gì thế?”
“Là trạm phát điện.”
“Vẫn chưa tìm ở chỗ đó đúng không?”
“Giờ đã trễ lắm rồi, ngày mai hãy tìm tiếp.” Một người lên tiếng phản đối.
Tôi nhìn qua, đấy không phải là người hôm đó đã gọi Bí thư Đường đi sao? Ánh mắt của ông ta láo liên, hai tròng mắt đảo tới đảo lui một cách lộ liễu.
Con trai của Bí thư Đường không phải là kẻ ngốc, ngay lập tức đã thấy nghi ngờ.
“Qua một đêm, ai mà biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa! Bây giờ đi ngay! Xin mọi người nể mặt cha của cháu mà cùng đi giúp đỡ. Đến lúc đó cháu sẽ làm cơm hậu tạ mọi người.”
Câu nói vừa được cất lên, không ít người đã gật đầu đồng ý, không biết là họ gật đầu vì nửa câu đầu hay nửa câu sau nữa.
Ai lại đốt đi quần áo của ba Đinh ở đây nhỉ?
Tôi nghĩ ra được một đáp án.
Ném khúc cây đi, tôi đứng dậy, vẫn có thể hoạt động được.
Tôi không phát hiện được gì thêm ở nhà họ Đinh. Ngay lúc đó, tôi chợt nhìn thấy bên ngoài bức tường bao quanh sân có một luồng ánh sáng quét ngang qua.
Tôi cẩn thận đi đến chỗ cổng, đem cánh cổng mở ra một khe hở.
Người đang đi ngang qua không phải ma, mà là một người đang cầm đèn pin. Nhìn bộ dạng từ sau lưng và cách ăn mặc thì tôi nhận ra đó là con trai Bí thư Đường.
Đã khuya thế này, anh ta muốn đi đâu?
Tôi suy xét một lát rồi tắt đèn pin mở cửa đi ra, âm thầm theo sau ánh đèn kia.
Con trai Bí thư Đường khồng hề đi trạm phát điện, mà nhẹ nhàng gõ cửa một nhà dân.
Anh ta cứ cách một khoảng thời gian lại gõ một lần, cứ thế kéo dài khoảng 10 phút thì bên trong mới có tiếng nói run rẩy sợ sệt vọng ra: “Ai thế?”
“Là cháu, Tiểu Đường.” Con trai Bí thư Đường khe khẽ trả lời.
Người ở bên trong nhà hình như vừa thở phào một cái, mở cửa ra.
Con trai Bí thư Đường vẫn luôn bật đèn pin, khiến tôi đang núp bên cạnh cũng có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của người ra mở cửa. Đó là người đàn ông khả nghi có lẽ đã biết được bí mật của trạm phát điện.
“Chú Triệu Nhị, cháu có thể vào nói chuyện với chú một chút không ạ?” Con trai Bí thư Đường nói.
“Ừ… vào đi.” Ông ta có vẻ không muốn cho lắm, nhưng vẫn nghiêng người nhường ra một lối.
Tôi nhìn thấy hai người vào trong, thấy mình vẫn có thể cử động như cũ, bèn đi quanh nhà của ông Triệu Nhị ấy một vòng, rồi tìm thấy một cái cửa sau cũ kĩ đổ nát. Nhà của ông ta rõ ràng chẳng giàu có gì, đã nhiều năm vẫn chưa sửa sang, nếu muốn đi vào nghe trộm thì rất dễ dàng.
Trong tầm mắt tôi lại hiện ra nội dung giới thiệu về Triệu Nhị này: góa vợ, trước đó đã liên tục chết ba đời vợ, không có con cái, người lớn tuổi trong gia đình đều đã qua đời, ruộng vườn cũng đã bán sạch. Tuy còn một vài anh chị em nữa, nhưng vì ông ta có mạng sát thê, lại nghèo hèn nên không thường lui tới với ông ta. Ông ta làm chân chạy vặt cho Bí thư Đường, phụ giúp một số công việc lặt vặt, gắng gượng cũng được no bụng sống qua ngày.
Con trai của Bí thư Đường dường như rất rành về người anh em này của cha mình, nên vừa mở miệng đã đi thẳng vào vấn đề: “Thi thể của cha cháu đang ở đâu?”