Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 426 : Thôn hồng đầu (5)
Ngày đăng: 16:46 30/04/20
Ông Triệu úp úp mở mở nói không biết, con trai của Bí thư Đường đương nhiên là không tin.
“Chú Triệu Nhị, cha cháu chết rồi, cháu cũng không định ở lại sống trong thôn. Chú đã nghĩ xem sau này chú phải sống làm sao chưa? Làm thuê? Hay đi ăn xin? Hoặc giúp việc cho người trong thôn?” Giọng nói của con trai Bí thư Đường lạnh xuống.
Ông Triệu thở ra một hơi lạnh, rồi run run hỏi: “Tiểu Đường, cháu là muốn…”
“Ruộng đất của gia đình cháu hoặc là đem bán đi, hoặc là cho người ta thuê lại để trồng trọt rồi thu tiền thuê. Cha cháu vốn muốn nhờ chú giúp chuyện này phải không?” Anh ta hỏi tiếp.
Tôi chợt nghe thấy tiếng ma sát da thịt vào với nhau, liền đưa mắt nhìn trộm vào bên trong, trông thấy Triệu Nhị đang xoa xoa hai bàn tay, rồi lại gãi tai.
“Chú nói thật cho cháu biết, thi thể của cha cháu đang ở đâu?” Con trai Bí thư Đường lại hỏi.
“Tôi thật sự không biết.” Triệu Nhị cũng nóng nảy lên, “Chuyện này cũng không phải là tôi làm ra.”
“Được, nếu chú không biết chuyện này, vậy cái trạm phát điện kia là chuyện gì?” Con trai của Bí thư Đường lại hỏi, “Chuyện của cha cháu có liên quan đến nó không?”
Anh ta không hề nhắc gì đến mẹ mình. Tôi đột nhiên nhớ ra, sau khi cái xác của vợ Bí thư Đường lăn ra khỏi quan tài, mọi người trong thôn liền hò hét kéo nhau đến gò đất, sau đó đi tìm kiếm thi thể của Bí thư Đường, cũng không ai đi quan tâm cái xác cháy đen kia.
“Cái trạm phát điện đó… trước đây từng có người chết.” Ông Triệu Nhị hoảng sợ nói, “Sau khi chết người thì chỗ đó mới ngưng sử dụng. Nhưng người đó… người đó đáng lẽ ra phải bị thiêu rồi. Khi hai hôm trước chúng tôi đến trạm phát điện thì phát hiện cái thi thể… Cái thi thể ấy lại ở trong cái hồ phía trên trạm phát điện…”
“Nghĩa là sao? Có người đã đào cái thi thể ấy lên…”
“Không, không phải! Thi thể đã bị thiêu cháy rồi, là thiêu rụi hết rồi cháu hiểu không? Xương cốt cũng không còn. Ông ta bị điện giật chết, cháy đen cả người, sau khi đem thiêu thì hoàn toàn không còn gì nữa. Nhưng cái thi thể mà bọn tôi nhìn thấy… lại không như thế…”
“Ý của chú muốn nói là có ma hả?” Con trai Bí thư Đường cười nhạt hai tiếng.
Trong chớp mắt tim tôi đập thình thịch, tôi có cảm giác tim mình chuẩn bị rơi mất rồi.
Là ma hay người, dù gì cũng nên có một cái đáp án rồi chứ?
Tôi định nghe tiếp thì chợt thấy buốt nhói sau lưng, một làn gió không bình thường thổi từ đằng sau tới.
Tôi nghĩ cũng không cần nghĩ liền nằm ngang ra đất, lăn hai vòng trên mặt đất. Động tác không mấy đẹp đẽ gì, chỉ có thể hình dung như là cái bánh tráng cuốn dở vậy, nhưng dù sao cũng không bị thương.
Loảng xoảng!
Tiếng thủy tinh bị vỡ vang lên.
Tôi vừa quay đầu nhìn lại liền thấy một thứ gì đó nhào vào nhà của Triệu Nhị.
Nếu như tôi không tránh ra thì cái thứ đó có lẽ sẽ nhào vào tôi và sau đó là cả hai cùng lăn vào bên trong rồi.
“Vòng trở lại rồi?”
Mấy người đang ngồi đằng sau trố mắt nhìn nhau.
Một người la to lên: “Không thể nào! Để tôi lái cho!”
“Tôi” với người đó đổi vị trí cho nhau.
Chiếc xe máy kéo lại tiếp tục chạy rất lâu, nhưng cũng chỉ nhìn thấy ruộng đồng bát ngát, rồi không lâu sau tấm bia ghi địa phận của thôn rất quen thuộc kia lại hiện ra.
“Chúng… chúng ta có phải là gặp ma che mắt rồi không?” Một người run lẩy bẩy nói.
Lập tức đã có người bật khóc, rồi gào lên như người tâm thần.
Bốp!
“Bà câm miệng!”
“Cậu dám đánh tôi?!”
Hai người trên xe lao vào đánh nhau.
Trong tầm mắt tôi lại hiện lên dòng chữ:
“Chúng ta hay là đi tìm người khác đi.”
Sau khi tách hai người đang đánh nhau ra, cả nhóm cùng ngồi trở lại trên xe.
Trong thôn yên ắng một cách kì lạ, không nghe thấy một tiếng động nhỏ nào.
Tiếng xình xịch của chiếc xe máy kéo vang vọng trong lòng ngôi làng.
Từ cổng thôn đi mãi cho đến gò đất tôi cũng chẳng hề nhìn thấy ai.
“Cả làng đều tập trung ở trạm phát điện sao?” Có người lắp bắp hỏi.
Xe chạy đến chân gò đất, cả nhóm người cùng ngẩng đầu trông lên trên.
Cái tháp dây tải điện cao cao vẫn đứng sừng sững, nhưng khác với lúc nhìn thấy hôm qua, phía bên trên treo đầy người, không ai còn động đậy.