Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 435 : Mã số 029 - Thi thể người tuyết (2)

Ngày đăng: 16:46 30/04/20


“Cô ấy đã làm những gì?”



“Cô ấy bắt đầu kể chuyện nặn người tuyết... Cô ấy nói với tôi là thật đáng tiếc vì tuyết rơi càng lúc càng ít lại. Cô ấy còn tự tay nhào nặn một vài người tuyết nhỏ, sau đó để ở trong tủ lạnh. Lúc tôi mở tủ lạnh ra thì nhìn thấy, bị cảnh tượng đó doạ cho sợ chết khiếp. Ngoài ra cô ấy còn lên mạng tìm các hình ảnh, tranh vẽ về người tuyết, còn hỏi tôi mẫu người tuyết nào đẹp hơn... rất kì lạ... Cô ấy giống như đột nhiên trở nên cuồng người tuyết vậy… Người bình thường thì đáng lẽ phải cảm thấy sợ hãi đúng không? Xảy ra nhiều chuyện như vậy, là một người bình thường thì đều sẽ cảm thấy sợ hãi. Bình thương cô ấy cũng rất nhát gan, nhưng đột nhiên lại trở nên như vậy... Lúc tôi về nước, cô ấy còn liên tục hỏi tôi khi nào quay lại, hỏi tôi bên này có tuyết rơi không? Bạn gái tôi còn nói đã xem qua dự báo thời tiết, biết được bên thành phố Dân Khánh có thể sẽ có tuyết rơi, rồi còn muốn đến đây nữa... Cảm giác này... cảm giác này giống như...”



“Chỗ anh sinh sống đó, trước đây có từng xảy ra những vụ án mạng tương tự như vậy không?”



“Tôi không biết. Cảnh sát không nói, tôi cũng không rõ nữa.”



“Dựa theo như những gì mà anh kể nãy giờ, thì hình như không giống như một hiện tượng quái dị. Rất có thể hung thủ là một băng nhóm giết người nào đó, hoặc cũng có thể là tên tội phạm đó đã tiến hành tẩy não, hay xúi giục những người sống trong khu nhà đó. Anh có từng báo cảnh sát để cho họ biết về những biểu hiện kì lạ của bạn gái anh không?”



“...”



“Anh Giản?”



“Tôi... Tôi còn nằm mơ nữa...”



“Ồ? Anh đã nằm mơ thấy gì?”



“Tôi nằm mơ thấy mình bị vùi trong tuyết. À, không, không phải là bị vùi trong tuyết, mà cơ thể tôi giống như bị ai đó xếp thành hình giống như một con người tuyết vậy, sau đó đắp tuyết lên người tôi. Tôi cảm thấy rất lạnh... trong mơ cảm thấy rất lạnh. Bắt đầu đắp tuyết lên chân tôi, rồi cuối cùng là đến mặt, cả đầu tôi đều bị tuyết phủ lên.”



“Khi nào thì anh nằm mơ thấy nó?”



“Chính là vào lúc vụ án kia xảy ra. Có người phát hiện thi thể, sau đó báo cảnh sát, tôi nằm mơ vào buổi tối hôm đó, sau khi được hàng xóm kể lại chuyện này. Lúc ban đầu tôi cũng không để ý đến giấc mơ kì lạ này, còn tưởng rằng là do bị ám ảnh bởi cách giết người rùng rợn thôi... Thế nhưng mỗi đêm đều nằm mơ thấy giấc mơ kì lạ đó, còn càng lúc càng rõ... Vào khoảng hai hôm trước, tôi còn nằm mơ thấy cái người đắp tuyết lên người tôi chính là bạn gái của tôi...”



“Đây có thể chỉ là do nhân tố tâm lý của anh. Anh Giản, điều này cũng không thể chứng tỏ được đây là một hiện tượng quái dị. Anh có còn manh mối nào có thể cung cấp nữa không?”



“Không phải đâu! Cảm giác trong mơ lúc đó của tôi rất chân thật! Mọi thứ trong đó giống như thật vậy!”



“Trước giờ anh có trải qua chuyện kiểu như thế này không?”



“Cái gì?”



“Tôi nghĩ, anh cho rằng giấc mơ đó là điềm báo đúng không?”



“Đúng vậy...”



“Vậy anh có từng trải qua những chuyện như vậy chưa?”



“...”



“Không có sao?”



“Ừ... Không có... Nhưng tôi cảm thấy giấc mơ đó rất chân thật!”



“Nếu như anh cho là như thế, chúng tôi có thể làm một vài điều tra. Chuyện này xảy ra ở nước A, chúng tôi sẽ tiến hành điều tra một vài thông tin trên mạng trước. Nếu như cần thiết thì chúng tôi sẽ đến nước A để tiến hành điều tra kĩ hơn. Anh cảm thấy thế nào?”



“Điều tra... điều tra cái gì?”



“Điều tra xem trước đây có từng xảy ra vụ án mạng nào tương tự như vậy không.”
“Chính là thi thể này.”



“Thật ác mà, nhiều vết thương như thế.”



“Đúng vậy. Vì vậy vụ án này phải được điều tra. Rất có thể cậu ta sẽ bị xử tội tự vệ quá mức.”



“Ồ... Trên thi thể có phát hiện được gì đặc biệt không?”



“Không có, chỉ có vết dao, ngoài ra còn có một số vết thương do tranh chấp. Vụ án này rất đơn giản, động cơ giết người có lẽ cũng rất nhanh có thể hỏi ra được phải không?”



“Cần phải xem tiến độ bên thẩm vấn phạm nhân.”



“Được rồi. Cám ơn anh.”



“Không cần phải khách sáo đâu. Ba người các cậu cũng gan dạ thật. Lần đầu tôi nhìn thấy thi thể này đã cảm thấy rất buồn nôn đó.”



“Ha ha...”



...



...



“Đội trưởng Lý.”



“Ừ. Có hỏi được gì không?”



“Bộ dạng cậu ta điên điên khùng khùng, không hỏi được gì cả. Xem ra phải tiến hành điều trị tâm lí trước.”



“Ồ. Để tôi xem thử... Đây là mấy người bạn của tôi.”



“Ồ.”



...



Cạch! Két!



“Anh Giản.”



“...”



Rầm!



“Là các anh sao? Các anh làm sao vào được đây vậy? Á...”



“Anh Giản, vì thời gian có hạn nên anh hãy mau kể cho chúng tôi nghe rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì vậy?”



“Tối qua... Tối qua các anh nhắc đến cha mẹ tôi... Tôi cảm thấy rất lo... Sau khi tôi cúp máy thì quay về nhà xem thử... Tôi vừa mới mở cửa liền nhìn thấy... con điên đó... Tôi nhìn thấy con điên đó đang dùng dao cắt xác của cha mẹ tôi ra thành từng khúc. Cửa tủ lạnh để mở, những thức ăn bên trong đều được lấy ra hết, trong đó để... Oẹ...”