Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 437 : Mã số 029 - Thi thể người tuyết (4)

Ngày đăng: 16:46 30/04/20


Ngày 31 tháng 1 năm 2006, Cảnh sát đến điều tra hiện trường, xác định nguyên nhân tử vong của người uỷ thác là do chết cóng. Nhiều đốt xương trên cơ thể người uỷ thác bị bẻ gãy, nguyên nhân dẫn đến gãy xương không phải do yếu tố tác động bên ngoài. Lúc xảy ra vụ án, thành phố Dân Khánh không có tuyết rơi, không rõ số tuyết đắp trên cơ thể người uỷ thác đến từ đâu.



Ngày 1 tháng 2 năm 2006, đến cục cảnh sát xem qua thi thể của người uỷ thác, không phát hiện có gì bất thường.



Ngày 3 tháng 2 năm 2006, liên lạc với chú ruột của người uỷ thác - Giản Chính Quốc. File ghi âm 02920060203.wav.



“Chào ông Giản.”



“Chào các cậu... Các cậu...”



“Chúng tôi muốn hỏi thăm một vài chuyện về anh Giản Dương. Về những chuyện xảy ra gần đây, chắc ông cũng đã biết rồi nhỉ?”



“À... Bên phía cảnh sát cũng đã liên lạc với tôi rồi. Sau khi cha mẹ Giản Dương qua đời, thì người thân nhất của nó là tôi...”



“Vậy ông có biết một vài chuyện về anh Giản Dương không? Ý tôi là vấn đề thần kinh của anh ấy.”



“...”



“Ông Giản, có thể trả lời câu hỏi tôi vừa mới hỏi không?”



“Thật ra thì... Thật ra thì lúc nhỏ nó có hơi... Chuyện đó nói ra thì... Haizz... Cũng là tuổi nhỏ nghịch ngợm... Có một loại cầu thuỷ tinh, ở bên trong có cảnh tuyết các kiểu, chỉ cần đảo ngược lại thì những hạt màu trắng sẽ rơi dần xuống giống như cảnh tuyết rơi vậy. Các cậu có biết loại đó không?”



“Ừm. Có phải là cầu thuỷ tinh bông tuyết không?”



“Chính là cái thứ đó. Nhà tôi có một cái giống vậy, trong quả cầu tuyết đó có người tuyết và một căn nhà nhỏ. Lúc đám nhóc chơi đùa với nhau thì vô tình làm rơi vỡ quả cầu tuyết đó, cái người tuyết kia cũng bị rơi vỡ. Vợ tôi lúc đó cũng có chút giận, nhưng cô ấy không hề ra tay đánh tụi nó, mà chỉ cằn nhằn vài câu thôi... Cô ấy kể những câu chuyện rùng rợn để hù doạ đám nhóc đó, những câu chuyện rùng rợn kiểu như là sau khi trời tối thì sẽ có bà ngoại sói xuất hiện ở ngoài đường gì đó... Cô ấy nói đến chuyện... Cô ấy nói rằng người tuyết chết rồi, buổi tối người tuyết sẽ tìm đến tụi nó để ăn thịt... Đây chỉ là do cô ấy bịa đặt ra thôi, những người lớn đều biết chuyện này là giả, nhưng đám nhóc thì... Haizz...”



“Anh Giản Dương bị doạ sợ sao?”



“Mấy đứa con nít đều bị doạ sợ cả. Nhưng mà Giản Dương... phản ứng của Giản Dương có chút hơi thái quá. Em họ của tôi lớn tuổi hơn đám nhóc đó, lúc đấy là khoảng mười mấy tuổi, cậu ấy cũng hù doạ tụi nó, còn cố tình đưa bàn tay lạnh lẽo của cậu ấy sờ vào người đám nhóc đó, muốn doạ đám nhóc sợ hãi. Tụi nó liền... Bắt đầu từ lúc đó, Giản Dương liền có chút không bình thường lắm...”



“Anh ta có những biểu hiện gì?”




Anh ta từ từ cúi thấp đầu, nhìn xuống cơ thể mình.



Lưu Miểu hạ thấp giọng: “Giản Dương, anh đã chết rồi, hãy đi đầu thai đi.”



Giản Dương bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh ta vẫn còn mờ mịt như thế.



Biểu cảm trên khuôn mặt những con người tuyết đứng sau anh ta đột nhiên thay đổi. Trước đó vẻ mặt của chúng nó rất sinh động, trông vẫn khá dễ thương, trên mặt nở nụ cười tươi, còn bây giờ thì lại trở nên tàn độc, ghê rợn.



Lưu Miểu khẽ giơ tay lên, bước từng bước về phía trước, lớp tuyết dày cũng không thể ngăn cản được bước chân của anh ta.



Tuyết trong căn phòng chốc lát đã trở nên nhiều hơn, trong màn hình là một mảnh trắng xóa.



“Giản Dương!”



Rầm!



Một âm thanh thanh rất lớn vang lên.



“Á... Á... Á... Á...”



Ngay sau đó lại vang lên những tiếng hét đầy đau đớn.



Trong căn phòng bỗng nhiên xuất hiện một cơn gió kì lạ, thổi bay hết những bông tuyết trắng kia.



Màn hình lại trở nên rõ ràng.



Cửa phòng đang mở rộng ra, Diệp Thanh đi ở phía trước, Ngô Linh đi theo ở phía sau anh ta, lớp tuyết dày biến mất nhanh chóng, những bông tuyết đang bay cũng bị thổi tan.



Ở một góc của căn phòng, đám người tuyết đứng vây thành vòng tròn, bỗng chốc quay đầu lại, đồng loạt nhìn chằm chằm về phía Diệp Thanh với ánh mắt quỷ dị.