Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 438 : Mã số 029 - Thi thể người tuyết (5)

Ngày đăng: 16:46 30/04/20


Lúc này lớp tuyết trên thân của đám người tuyết kia không còn là màu trắng tinh nữa, mà có lẫn cả những vết màu đỏ thẫm, rồi từ từ lan ra thành màu đỏ nhạt. Đám người tuyết dần dần tản ra, cái chỗ lúc nãy chúng nó đứng vây thành vòng tròn giờ chỉ còn lại một vũng máu tươi, trên bàn tay làm bằng cành cây của chúng thì đang cầm theo các bộ phận khác nhau trên cơ thể người.



Hành động của đám người tuyết có chút cứng ngắc, nhưng mục đích của chúng lại rất rõ ràng, bọn nó đem những bộ phận của cơ thể người đó gắn vào trong những bộ phận tương ứng trên cơ thể mình. Tay, chân, đầu, còn có những khúc thịt trên cơ thể, nội tạng... Máu trên những bộ phận ấy đã nhuốm đỏ cả người tuyết.



Diệp Thanh bước từng bước về phía đám người tuyết, còn Lưu Miểu và Ngô Linh thì đứng yên tại chỗ. Hai người phân biệt đứng ở cửa ra vào và cửa sổ, nhằm chặn hết những phương hướng mà đám người tuyết có thể sẽ theo đó mà chạy mất.



Chúng nó nhìn chằm chằm về phía Diệp Thanh, nhưng động tác đang nhét bộ phận người vào thân mình của chúng thì vẫn không dừng lại. Đối với bọn chúng mà nói, dường như việc gắn những nội tạng người vào trên cơ thể của chính mình mới là việc quan trọng nhất.



Những con người tuyết gắn xong nội tạng thì có hành động, cứng đơ mà bật người lên, xông về hướng của Diệp Thanh.



Diệp Thanh vung nắm đấm, đấm thẳng vào phần giữa của người tuyết. Người tuyết bị đấm vỡ tan, tuyết tung bay trong căn phòng rồi nhanh chóng biến mất.



Những con người tuyết khác cũng nhảy lên bổ nhào về phía Diệp Thanh. Nếu như không nhìn vào những bàn tay bàn chân người, hay những vết máu loang lổ trên người chúng, và không màng đến những biểu cảm khủng bố trên gương mặt của chúng, thì cảnh tượng lúc này sẽ trông giống như một bộ phim hoạt hình dễ thương nào đó vậy. Tuy nhiên, lúc này đây không phải là một bộ phim hoạt hình dành cho thiếu nhi.



Diệp Thanh không ngừng vung nắm đấm đấm vỡ những con người tuyết kia, biến chúng thành những bông tuyết nhỏ.



Đám người tuyết còn lại bắt đầu cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng chúng đã không còn đường lui nữa rồi.



Con người tuyết cuối cùng nằm bò dưới đất, hình như đang cầu xin tha mạng.



Diệp Thanh khẽ cúi đầu, đưa chân lên đem nó đạp vỡ nát.



Trong phòng trở lại bình thường.



Vũng máu đó cũng biến mất theo những con người tuyết kia.


Tay chân tôi bỗng đổ mồ hôi lạnh.



“Từ trước đến giờ, Diệp Thanh luôn tìm cách để thay đổi loại số mạng này. Nhưng rất tiếc, chúng tôi đều đã thất bại rồi. Trước đó cũng có rất nhiều người từng thử qua nhưng đều đã thất bại. Hoặc nói đúng hơn là trực tiếp chết trong vô thức.” Nam Cung Diệu khựng lại rồi nói tiếp, “Sự xuất hiện của cậu có lẽ sẽ mang theo bước ngoặt.”



“Tôi cảm thấy mình không vĩ đại được như vậy đâu.” Tôi vô lực nói.



“Phụt... Ha ha ha!”



Hình như Cổ Mạch đã nghe được những lời này của tôi, liền không chút nể tình mà cười nhạo.



Tôi bất giác mà mặt đỏ tai hồng.



“Không có ai trên đời này là đặc biệt vĩ đại cả. Chỉ là do năng lực đặc biệt của cậu rất thích hợp, rất có thể sẽ thay đổi được loại vận mệnh đặc biệt này của chúng ta. Kết quả cuối cùng ra sao, tôi nghĩ chắc ngay cả Diệp Thanh cũng không biết. Cậu ta chỉ là lựa chọn liều mạng mà nắm chắc cơ hội này.” Nam Cung Diệu ngược lại không có ý chê cười tôi: “Những tác dụng của cái loại như ý niệm này, không phải chỉ có mặt tiêu cực không đâu, tác dụng tích cực cũng có. Cậu hãy tin tưởng vào năng lực của chính mình đi. Ít ra như vậy thì có thể tiếp thêm cơ hội thắng cho chúng ta.”



“Ý anh là muốn tôi dùng thuyết duy tâm sao?” Tôi cảm thấy nghi ngờ.



Trong số những tập hồ sơ của Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp, ý niệm của con người hay yêu quái ma quỷ làm điều xấu rất nhiều, cho dù có giữ được bản tính lương thiện đi chăng nữa, nhưng theo cách nói của Diệp Thanh thì yêu ma quỷ quái lảng vảng ở nhân gian một thời gian dài cũng không phải là chuyện tốt lành.



“Những hiện tượng quái dị vốn đã được liệt vào phạm trù chủ nghĩa duy tâm rồi mà?” Giọng Nam Cung Diệu rất nhẹ nhàng: “Những kiến thức mà khoa học hiện nay có cũng chưa thể giải thích được cái khái niệm linh hồn này. Máy thăm dò EMF cũng chỉ là những đạo cụ trong phim mà thôi.”



“Nói cũng đúng...” Tôi chần chừ mà tiếp lời.



“Chúng tôi chỉ có thể cho cậu sự ủng hộ và một vài sự trợ giúp thôi, còn những việc còn lại thì phải dựa vào nỗ lực của chính bản thân cậu rồi.” Thái độ của Nam Cung Diệu cũng rất nhanh biểu lộ ra cái loại lạnh nhạt giống như Cổ Mạch, cho dù giọng điệu và lời nói có ấm áp ôn hòa đến mấy cũng chẳng thể thay đổi được điều này.



Tôi chỉ có thể oán thầm trong lòng thôi, chẳng thể nào mà chỉ trích họ cái gì được. Suy cho cùng thì trạng thái bây giờ của tôi hoàn toàn là do Diệp Thanh làm hại cả. Rốt cuộc hai người bọn họ biết được bao nhiêu về kế hoạch của Diệp Thanh thì còn phải bàn luận thêm.