Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 446 : Mã số 090 - Giao hàng mỗi ngày (7)
Ngày đăng: 16:46 30/04/20
Hình ảnh này chỉ dừng lại khoảng hai giây đồng hồ, sau đó thì người đàn ông và con chuột giống như cái bóng đang bị ánh nắng chiếu vào mà từ từ tan biến. Trên sofa chẳng còn lại gì cả, đống đồ ăn rơi rớt trên bàn cũng giống như tuyết tan thành nước, trở thành một vũng chất lỏng trong suốt.
Cạch!
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiếng mở cửa và giọng Ngô Linh cùng xuất hiện bên ngoài ống kính.
“Chúng tôi vừa gặp phải một thằng cha không đơn giản chút nào.” Diệp Thanh bình tĩnh trả lời, nhưng trong giọng nói đã lộ nét lạnh lẽo.
“Do người làm sao?” Ngô Linh hỏi.
“Nhìn thì không thể biết rõ. Nếu không phải người thì chính là ma.” Diệp Thanh lại hỏi, “Đổng Phong thế nào?”
“Không ổn lắm.” Ngô Linh đáp.
Hình ảnh thay đổi.
Trong phòng ngủ, người thanh niên đã khác hẳn lúc trước. Anh ta gầy tong teo như que củi, cơ bắp trên người không hiểu sao đều biến mất, phần đầu hóp lại chỉ còn da bọc xương, bụng xẹp lép, gân cốt xương xẩu nhô hết cả ra. Dưới da có thể nhìn thấy huyết quản và vết tích có thứ gì đó đang chảy bên trong. Hình dạng của huyết quản giống như một chiếc ống hút khi hút đồ uống đã sắp hết vậy, bên trong ống hút chỉ còn lưu lại từng đoạn, từng đoạn chất lỏng tách biệt nhau. Nhưng đây không phải là thức uống, mà là máu. Liên tưởng đến điểm này rồi nhìn lại bộ dạng của người thanh niên thì càng khiến cho người ta hãi hùng hơn.
“Đói… quá…”
“Đút cho anh ta ăn thử xem.” Diệp Thanh nói, “Đồ truyền dịch đâu?”
Lưu Miểu đi lấy nước và cháo vào.
Người thanh niên vừa được đút nước vào thì lập tức nôn ra. Đút cháo vào cũng giống như thế, đều không thể trôi vào trong dạ dày được.
Ngô Linh xách dụng cụ truyền dịch tới, đâm vào cho anh ta.
Dịch vừa được truyền vào trong cơ thể thì người thanh niên liền nôn mửa dữ dội, tựa như nôn hết dịch đang truyền vào huyết quản ra ngoài bằng đường cổ họng vậy.
Đính Đoong!
“Mấy ngày đó anh ta có tình trạng gì?”
“Tình trạng gì là tình trạng gì?”
“Chính là có hiện tượng gì kì lạ không?”
“Chuyện đó ai mà biết! Tôi bận bịu suốt ngày, trong nhà bao nhiêu là việc, mẹ của nó nằm trên giường, mỗi ngày đều phải có người hầu hạ, tôi đâu có thì giờ mà để mắt đến nó? Này! Cái thằng quỷ nhỏ kia, mày lấy cái gì đó? Còn chạy hả! Mày còn dám chạy hả!
Bịch bịch bịch bịch…
...
Ngày 2 tháng 7 năm 2015, bỏ dở điều tra. Kết quả điều tra: sự kiện được phân vào loại “Chưa hoàn thành”. Từ khóa quan trọng: “Tiệm cơm”, “Giao hàng”, “Đói”.
***
Xem xong tập hồ sơ, hình ảnh cái xác chết đói tong teo gầy giơ xương của Đổng Phong vẫn cứ chập chờn trong mắt tôi. Nếu nói về rõ nét, kì thực thì hình chụp khi cảnh sát khám nghiệm tử thi của Lưu Sở Nam và Trương Tuấn còn rõ nét hơn, chụp rõ từng chi tiết một, so với Đổng Phong trong video thì đáng sợ hơn nhiều. Nhưng trong video từ đầu đến cuối chỉ không đến một giờ đồng hồ đã chiếu lại toàn bộ quá trình Đổng Minh từ một người bình thường biến thành một cái xác chỉ còn da bọc xương, trước và sau tương phản đột ngột như thế khiến tôi càng có ấn tượng sâu sắc hơn.
Tôi nhìn ba chữ “Chưa hoàn thành” trong hồ sơ mà cảm thấy hơi sợ hãi.
Cho dù chủ của quán ăn là ai thì ông ta cũng không phải là một nhân vật đơn giản. Giết người, diệt khẩu chắc chắn đều do một tay ông ta điều khiển thao túng. Người của Thanh Diệp không đụng đến được một cọng lông chân nào của ông ta và Huyền Thanh Chân Nhân hình như cũng không tìm ra được bất kì một dấu vết nào của ông ta cả.
So ra, Tiêu Thiên Tứ, Cát Gia Mộc, rồi con mèo đen kia, tốt xấu gì nhóm Thanh Diệp cũng đã sờ được đến gáy rồi, chỉ là do đến chậm một bước nên bọn chúng mới trốn thoát được thôi. Dù có là Ông Trời đi chăng nữa thì người của Thanh Diệp cũng đã giáp mặt, còn được coi là đã giao đấu qua. Nhưng lần này bọn họ từ đầu đến cuối đều không hề tìm ra được kẻ đầu sỏ.
Tôi không ngăn được nỗi niềm lo âu đang trỗi dậy.
Tôi mặc dù ăn đồ ăn ngoài không nhiều nhưng dù sao cũng đã gọi mấy lần. Tôi nghĩ cần phải nhắc nhở đám Tí Còi mới được.
Đúng như tôi dự liệu, Tí Còi nghe xong chuyện này thì khá là sợ hãi, dứt khoát xóa hết các phần mềm đặt cơm online trên điện thoại đi. Quách Ngọc Khiết thì tỏ ra khá ghê tởm, làm động tác nôn khan rồi chạy đi rót nước uống. Gã Béo lại nghĩ đến Tiết Tĩnh Duyệt đầu tiên, vội vàng gọi điện dặn dò từng li từng tí.
Trần Hiểu Khâu vẫn điềm nhiên, tỏ vẻ đã biết, rồi cô ấy nói đến chuyện bên khách sạn Tuấn Ly.