Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 447 : Cái xác dưới chân ngựa

Ngày đăng: 16:46 30/04/20


Vụ án người bị xiên dọc trên giàn giáo chết ngay tại chỗ ở khách sạn Tuấn Ly còn chưa được điều ra rõ ràng, thì khoảng một tuần sau, tại hiện trường đang bị phong tỏa lại xuất hiện thêm một người chết nữa.



Sự việc xảy ra vào khoảng hơn ba giờ sáng ngày hôm nay, một người quản lí của khách sạn Tuấn Ly đang lúc khuya khoắt lại âm thầm đi vào bên trong khách sạn và rồi chết ngay ở sảnh lớn.



Mà kiểu chết của ông ta vô cùng đáng sợ.



Sảnh lớn của khách sạn rất bề thế, cao ba tầng, tầng 1 và tầng 2 là hệ thống nhà ăn và quầy bar, từ cổng chính đi vào thì có thể nhìn thấy đèn treo pha lê rũ xuống từ trần nhà, và một dãy hành lang uốn khúc từ tầng 2 đến tầng 3. Ngay trung tâm của sảnh lớn thiết kế một suối phun, có các bức tượng điêu khắc loại trang trí trong nhà và tượng một con tuấn mã đang giơ chân trước lên.



Người quản lí chết ngay dưới chân con ngựa ấy.



“Như thế nào gọi là chết dưới chân con ngựa nhỉ?” Gã Béo thắc mắc hỏi.



“Bị xiên chết ở đó chăng?” Quách Ngọc Khiết đoán.



“Chân ngựa chắc không nhọn đâu nhỉ? Làm sao mà xiên chết được? Nếu như thế thì rõ ràng là bị mưu sát.” Tí Còi nói.



Trần Hiểu Khâu giải đáp nghi vấn này: “Không phải bị xiên chết, mà là bị giẫm chết.”



“Hả?”



Cả bốn người chúng tôi đều có chút không hiểu.



“Bức tượng đó bị rơi xuống.” Trần Hiểu Khâu nâng cánh tay lên, khuỷu tay thành một góc vuông, rồi cẳng tay từ một góc 45 độ nghiêng xuống xoạt một phát, trở thành một mặt phẳng.



Lúc tôi nhìn bàn tay của Trần Hiểu Khâu đập xuống, vẫn có thể cảm nhận được luồng gió sượt ngang qua má.



“Vậy là… ông ta bị đè chết hả?” Tí Còi ngơ ngác hỏi.



“Đúng. Hơn nữa còn duy trì trong trạng thái đó mãi cho đến sáng rồi mới bị người ta phát hiện.” Trần Hiểu Khâu thả tay xuống, “Cái chân trước của bức tượng đó đổ xuống, có lẽ còn không thể đứng vững chứ đừng nói bên dưới còn chèn thêm một con người.”



“Thế còn chân sau đâu? Chân ngựa phía sau của bức tượng đó chắc là được làm cố định chứ?” Tôi hỏi.




“Yên tâm, cậu đã tiêu diệt được nó rồi.” Nam Cung Diệu nhìn tôi mỉm cười, “Nhưng Huyền Thanh Chân Nhân chưa chắc đã biết chuyện đó. Ông ấy có thể sẽ còn trốn một thời gian nữa.”



“Lúc Cát Gia Mộc bị tiêu diệt, ông ấy liền ẩn đi một thời gian khá lâu.” Cổ Mạch ưỡn cái eo, “Cho nên nha, các cậu đừng kì vọng vào ông ấy.”



“Thế các anh thì sao?” Trần Hiểu Khâu đột nhiên hỏi.



“Tụi tôi sao cơ?” Cổ Mạch hỏi.



“Các anh tại sao không trốn đi?” Trần Hiểu Khâu hỏi.



Cổ Mạch và Nam Cung Diệu đều khựng lại.



“Nếu nói là cứu người thì lúc các anh tiếp nhận sự ủy thác, kết quả xử lý cũng không hẳn là khiến người ta hài lòng, hơn nữa trong quá trình làm việc còn thường xuyên gặp phải nguy hiểm. Vả lại còn có quan hệ một tầng nào đó với Huyền Thanh Chân Nhân, tại sao các anh vẫn muốn tiếp tục kinh doanh phòng nghiên cứu?” Trần Hiểu Khâu hỏi tiếp.



Cổ Mạch trầm mặc.



Nam Cung Diệu mỉm cười nói, “Có lẽ là vì… không cam tâm.”



Tôi ngơ ngác.



“Tôi từng nghe Linh nói, Huyền Thanh Chân Nhân được sư phụ ông ấy thu dưỡng, cách ông ấy tiếp nhận sự giáo dục cũng là vì trở thành một đạo sĩ chuyên tâm tu hành. Cách suy nghĩ của ông ấy không giống với bọn tôi.” Nam Cung Diệu cười cười, nhìn qua tôi, “Cậu kì thực cũng vậy đúng không? Chuyện của khách sạn Tuấn Ly vốn dĩ không liên quan đến cậu.”



Tôi há hốc mồm.



“Nếu đã nói tới, thì cảnh sát khi tra án cũng đâu nhất thiết phải điều tra cho ra chân tướng.” Nam Cung Diệu xoay qua nhìn Trần Dật Hàm, “Kết quả của vụ án khách sạn Tuấn Ly như thế nào, cũng không có ảnh hưởng lớn lắm đến anh.”



Vẻ mặt của Trần Dật Hàm không có biểu cảm gì đặc biệt.



Tôi trong nhất thời vẫn cảm thấy có một chút không hiểu. Vụ án khách sạn Tuấn Ly ảnh hưởng trực tiếp đến công trình cấp thành phố quan trọng nhất trong lúc này, Trần Dật Hàm đường đường là Cục trưởng Cục Cảnh sát, sao lại không ảnh hưởng gì nhiều?