Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 471 : Tô thành (2)
Ngày đăng: 16:46 30/04/20
Mặt của Tô Thành tràn ngập sự hoảng sợ. Ông ta đang sợ hãi tôi. Sợ đến mức buông ngay tay ra, không tóm lấy tôi nữa, thậm chí ngay cả lọ thuốc hít trong tay cũng ném đi.
Lọ thuốc rơi xuống đất vỡ tan tành ngay lập tức, cực kì mỏng manh.
Tôi cảm thấy thật quái lạ.
Phân cảnh mà tôi đã nhìn thấy rất ngắn ngủi, chỉ là những việc xảy ra trong một năm gần đây của Tô Thành. Không lẽ ông ta đã lợi hại đến trình độ này, chỉ là thời gian của thân thể trở về có một năm thôi mà đã phát hiện ra sự nguy hiểm từ năng lực của tôi?
Tô Thành xô tôi ra rồi bỏ chạy. Ông ta tông cửa, chật vật xông thẳng ra ngoài.
Những công nhân bên ngoài đều rất kinh ngạc.
Tôi định đuổi theo nhưng bỗng nhiên cảm thấy thân thể mình trùng xuống, cảm giác ngạt thở bủa vây lấy tôi.
Tô Thành đã chạy ngày càng xa.
Tôi khá hoang mang, hoài nghi thân thể của mình ở trong hiện thực đã xảy ra vấn đề. Nhưng ngay sau đó tôi chợt nhận ra không phải như thế, mà là do tôi đã kết nối cảm giác với đối tượng của cảnh mộng này.
Tôi quay đầu nhìn về phía bên kia công trường.
Dấu vết của cái bát đã biệt tăm, trước mặt người công nhân đã lấy cái bát khi nãy là một chiếc khuôn xi măng. Cái bát nhất định nằm trong đó.
Tôi nhìn Tô Thành đang chạy ở đằng xa và những người đang vây quanh ông ta, nghiến răng bay về hướng cái bát sứ. So với Tô Thành thì việc giải quyết nguồn gốc của mọi phiền phức trong khách sạn Tuấn Ly còn quan trọng hơn nhiều. Cái bát bây giờ đang bị nhét vào bên trong chiếc khuôn xi măng, một lát nữa thôi, nó sẽ trở thành một bộ phận của móng nhà, tôi muốn phá hoại nó e sẽ rất khó khăn.
Tôi nhào tới trước khuôn xi măng, thọc cánh tay xuyên qua vỏ khuôn, nhưng chẳng mò thấy gì cả. Nhất thời tim tôi tựa như bị ném vào trong nước đá.
Tại sao?
Tôi không cam tâm thò tay quờ quạng lung tung bên trong cái khuôn, từ bàn tay rồi nguyên cả cánh tay đều đã xuyên qua vỏ khuôn và khối xi măng đang dần dần đông đặc lại.
Tại sao? Tại sao? Tại sao?
Mới nãy tôi rõ ràng có thể chạm được mà, rõ ràng có thể…!
Tí Còi không khách khí mà nói thẳng ra luôn: “Tụi tôi không trông chừng sao được, ai mà biết họ sẽ làm gì chứ?”
Huyền Thanh Chân Nhân trâng tráo nói, “Trước đó là tai nạn ngoài ý muốn, là chuyện bất khả kháng mà. Cậu xem, Tiểu Lâm hôn mê hai ngày, chúng tôi đã chăm sóc cậu ta tốt bao nhiêu, một chút khó chịu cũng không có, đúng không?”
Tôi cảm nhận một lát thân thể của mình, đích xác là không khó chịu chút nào thật, có điều tinh thần quá ư mệt mỏi, đến cả bụng cũng không cảm thấy đói.
Nhìn sang Nam Cung Diệu, so với cảm giác của chính mình, tôi càng muốn nghe thử Nam Cung Diệu ngồi bên cạnh tôi đã nhìn thấy gì hơn.
“Yên tâm, cậu không sao.” Nam Cung Diệu sờ vào gọng kính, “Lần này cậu đã mơ thấy gì thế?”
Tôi giật mình nhớ tới việc chính, kể lại đầu đuôi câu chuyện Lưu Hướng Tiền, Tô Thành và cái bát sứ.
“Tô Thành? Nhà họ Tô chuyên trộm mộ?” Mặt Huyền Thanh Chân Nhân đầy kinh ngạc, “Thế mà lại là bọn họ?”
“Ông biết?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Cả đám cùng nhìn Huyền Thanh Chân Nhân.
“Biết, nhà bọn họ đã ra tay cuỗm không ít đồ đâu, sự nghiệp trộm mộ của tổ tiên họ làm rất khá. Có điều, nghe nói đời sau của họ không có ai đủ tài nghệ cả.” Huyền Thanh Chân Nhân nhíu mày suy nghĩ, “Tô Thành… cái tên này thì tôi chưa nghe qua.”
Nam Cung Diệu nói: “Nếu đúng là kiến trúc sư Tô Thành thì trước đây tôi đã từng nghe qua. Ông ta là thời trẻ nổi tiếng, nhưng ấn tượng để lại cho người ta sau này là hết thời, thiết kế được mấy tòa lầu trung tâm thương mại, kiếm đủ tiền thì rơi vào tình trạng về hưu. Trước đây cũng chưa từng nghe nói khách sạn Tuấn Ly là do ông ta thiết kế.”
Cổ Mạch ngẩng đầu lên, chìa ra cái màn hình di động của mình về phía chúng tôi, “Cậu nói xây mấy tòa lầu trung tâm thương mại thì về hưu?”
Nam Cung Diệu nhìn sang Cổ Mạch, hai mắt sau cặp kính khẽ nhướn lên, “Đây là…”
“Trên này viết ông ta lâm bệnh nặng, phải điều trị một thời gian dài, rồi còn chuyển qua trạng thái thực vật. Cũng không nhắc đến mấy cái trung tâm thương mại mà cậu nói.” Cổ Mạch trả lời.
Cả căn phòng rơi vào yên lặng.
“Xem ra, hành động của cậu đã ảnh hưởng đến quá khứ rồi.” Huyền Thanh Chân Nhân vỗ vỗ vai tôi.