Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 472 : Vật trang trí

Ngày đăng: 16:46 30/04/20


Tôi không biết nên vui mừng hay nên tiếc nuối. Tôi đã tác động đến quá khứ làm thay đổi luôn hiện tại, nhưng mục đích của tôi vẫn chưa đạt được. Khách sạn Tuấn Ly vẫn còn đó và tất cả mọi phiền phức của nó vẫn không hề thay đổi gì.



“Dù sao thì cũng đã biết vụ này do ai đã gây ra, thậm chí cậu còn biết được cái thứ đó đang ở đâu nữa.” Huyền Thanh Chân Nhân thì ngược lại, ông ấy cảm thấy vô cùng hài lòng, đi gọi điện thoại liên lạc với người của chính phủ, muốn tìm bản thiết kế của khách sạn Tuấn Ly, rồi đem cái chén sứ đang giấu trong móng nhà phá hủy đi.



Tôi, Tí Còi và Gã Béo rời khách sạn. Tôi cảm thấy trạng thái tinh thần của mình rất tốt, còn hai người Tí Còi do thức suốt hai ngày nên khá là uể oải, nhưng vẫn kiên nhẫn dặn dò tôi phải nghỉ ngơi cho thật nhiều, còn lái xe đưa tôi về đến tận nhà rồi mới rời đi.



Tôi được một phen dở khóc dở cười, nhưng trong lòng rất cảm động.



Về đến nhà, tình huống liền ngượng ngùng rồi.



Ánh mắt của cha mẹ và em gái nhìn tôi đầy ý tứ sâu xa.



“Về rồi đấy à? Chú út của cô bạn đồng nghiệp con thế nào rồi?” Mẹ tôi hỏi.



Tôi ho khan một tiếng, “Đã tỉnh rồi, tình trạng tốt lắm.”



Trần Dật Hàm đúng là đã tỉnh lại, tình trạng xem ra khá ổn, giờ đang trong thời gian an dưỡng, không bao lâu nữa thì có thể xuất viện được rồi. Và thông tin này là Tí Còi nói cho tôi.



“Vậy là tốt rồi.” Mẹ tôi gật đầu, định nói gì đó nhưng lại thôi.



Cha cầm điều khiển giả đò như đang xem tivi.



Hai người họ chắc đang thắc mắc là không biết tôi nhiệt tình “theo đuổi” như thế có hiệu quả gì không, nhưng lại sợ làm tổn thương đến lòng tự trọng của tôi nên ngại không dám hỏi nhiều.



Em gái thì cười hì hì, nhìn tôi nháy mắt.



Còn tôi thì không cười nổi, xoa đầu em gái, “Hôm nay em không học bài à?”



“Học chứ. Nhưng cũng phải nhìn anh trai đã. Hai ngày không gặp, hình như anh mập lên rồi nha.” Vẻ mặt em gái vô cùng nghiêm túc, vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mặt của tôi.



Tôi chưa đi soi gương nhưng Tí Còi và Gã Béo đều bảo tôi tiều tụy đi khá nhiều, cần phải nghỉ ngơi, chẳng biết bọn họ và em gái thì ai nói đúng nữa.



“Thôi được rồi, bây giờ đã nhìn thấy rồi, đi học bài đi.” Tôi vò đầu tóc con bé, bảo nó mau mau quay về phòng.



Em gái khẽ nói: “Chị Trần Hiểu Khâu đó thật xinh đẹp, anh à, anh phải cố lên!”



Tôi ngượng càng thêm ngượng.



Nói xong thì nó chạy biến đi. Tôi liếc mắt nhìn qua cha mẹ, tai họ đang dỏng lên, lại còn vờ như đang chăm chú coi phim truyền hình trên tivi. Tôi kiếm cớ nói đại một câu: “Con đi tắm đây” rồi nhanh chóng chạy đi lấy quần áo vào nhà tắm.



Đứng trước gương, tôi đưa tay sờ thử lên má nhưng chẳng có cảm giác mình mập lên chút nào cả.
Rầm!



“Cục thịt” Lưu Hướng Tiền liền rũ xuống ngay bên dưới của chùm đèn pha lê.



Tí tách tí tách…



Tiếng máu đang nhỏ xuống.



Con ngựa hoảng hốt tránh ra, vung vẩy cái đuôi.



Rào rào rào!



Chùm đèn pha lê không ngừng rung lên, giống như một loại tiếng cười quái dị nào đó.



Cái xác Lưu Hướng Tiền bị bóc ra, kéo căng thành một tấm giấy có hình thù kì dị, máu me trên người ông ta không ngừng rớt xuống.



Vệ Tiểu Trung sợ hãi nói: “Nó tính làm gì vậy?”



“Cần đồ trang trí.” Rhaego có chút bi thương nói.



“Hí hí!” Con ngựa hí vang một tiếng, phi nhanh đến bên cạnh Rhaego, ngậm lấy cái đầu của ông ta rồi vung mạnh một phát, ném ông ta rớt ngay trên lưng của chính mình.



Đầu của Rhaego máu chảy như suối, nhưng ông ta dường như đã gặp chuyện này vô số lần vậy, theo bản năng kẹp hai chân mình vào bụng con ngựa, rồi đưa tay lên, phô diễn tư thế kị sĩ cưỡi ngựa kinh điển.



Vệ Tiểu Trung bị làn gió của con ngựa phi nước đại lao đến khi nãy làm ngã, cậu ta há hốc mồm ngơ ngác nhìn cảnh tượng ấy.



Xạt xạt…



Một sợi dây từ bên ngoài cửa chính di chuyển vào với tốc độ nhanh như chớp giật, xuyên thủng qua người của Vệ Tiểu Trung.



“Á!” Vệ Tiểu Trung hét thảm một tiếng.



Sợi dây đó lại chui từ trong mồm của cậu ta ra, quấn trên đầu cậu ta nhiều nút thắt, thành hình đóa hoa năm cánh, lúc này đã trói gô cậu ta lại hoàn toàn.



Rồi vèo một cái, Vệ Tiểu Trung bị lôi ra khỏi khách sạn.



Tôi nhìn vệt máu tươi trên cánh cửa xoay của khách sạn bị Vệ Tiểu Trung va vào mà lạnh người.



Chùm đèn pha lê cần vật trang trí, bức tượng con ngựa kia cũng cần vật trang trí, vậy Vệ Tiểu Trung là món đồ trang trí của thứ gì đây?