Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 480 : Cô gái trong bức tranh (3)
Ngày đăng: 16:47 30/04/20
Nhưng cảnh sát không hề bước vào, chắc bọn họ cũng chỉ nhìn thấy cái cánh cửa kia đột ngột xoay tròn thôi.
Vệ Tiểu Trung bị lôi kéo vào đội ngũ của những cô gái mặt chim.
Chiếc đèn thuỷ tinh và bức tượng con ngựa trong sảnh lớn đều không có phản ứng gì cả, giống như chúng đã biến thành một vật chết thật sự.
Tôi cảm thấy bầu không khí rất quỷ dị.
Những cô gái kia đi tới chỗ cầu thang, xếp hàng lần lượt bước xuống lầu. Bởi vì bọn họ mang những đôi giày khác nhau nên tiếng bước chân cũng khác nhau, người mà bọn họ kéo lê theo thì liên tục bị đụng vào bậc thang. Tôi nhìn thấy Lưu Hướng Tiền, cũng nhìn thấy cả Viên Khang.
Đội ngũ xếp hàng ngay ngắn tiến về phía trước, đi vào bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Cửa ở chỗ cầu thang là cửa hai chiều. Cửa vừa bị mở ra thì những mảnh gạch vỡ, đá vụn trong bãi đậu xe dưới tầng hầm liền lăn vào chỗ cầu thang. Những cô gái kia bò lên trên đống đá vụn một cách linh hoạt, đội ngũ ngay ngắn chỉnh tề trước đó bắt đầu trở nên lộn xộn.
Tôi nhân cơ hội này định tìm kiếm Huyền Thanh Chân Nhân, nhưng tôi không nhìn thấy bất kì một thi thể nào bị chôn vùi dưới đống đất đá vụn đó.
Có một cô gái mặt chim ưng đang đứng ngay chính giữa bãi đậu xe. Ngoại trừ mặt ra, thì lớp da lộ bên ngoài quần áo của cô ta đều mọc đầy lông, điều này khiến cô ta trông càng thêm quái dị. Sau đống đá vụn ấy lại xuất hiện thêm vài cô gái, đầu những cô gái này giống với cô gái mặt chim ưng kia, họ đều có hình dạng như đầu của những loài chim săn mồi, trên da mọc đầy lông. Trông bọn họ giống như quái vật thuộc họ chim chứ không phải là người biến dị.
Họ phát ra những tiếng huýt gió.
Các cô gái mặt chim kia giống như đang chấp hành mệnh lệnh, tản ra tứ phía, bắt đầu bận rộn trên đống đất đá vụn kia.
Tôi giật mình.
Hình như là các cô gái này đang đào bới đất đá.
Những ngón tay nhỏ nhắn bị đá vụn làm trầy xước, mỏ chim mổ xuyên qua cả những tảng đá to.
Còn đám người Viên Chí Nghị thì bị ném sang một bên, ngay dưới chân của những con quái vật đầu chim.
Viên Chí Nghị đã bị doạ cho không còn tỉnh táo nữa.
Tình trạng của Rhaego còn thảm hại hơn. Ông ta biết được rất nhiều chuyện khác và cũng biết được tình trạng bất thường ở nơi này.
Tôi bay xung quanh những con quái vật đầu chim đó, hình như bọn chúng không phát hiện sự hiện diện của tôi. Tôi thử đi tìm cái người mà trước đó tôi tìm thấy ở trong bãi đậu xe.
Ngay tại chỗ lúc nãy trong trí nhớ của tôi, tôi nhìn thấy một cô gái mặt chim đang kéo anh ta ra khỏi đống đá vụn đó.
Anh ta còn sống!
Tôi có chút vui mừng và trong chốc lát cũng phát hiện người này không phải là Huyền Thanh Chân Nhân. Nhìn bộ quần áo và những vật dụng trên người anh ta, tôi đoán anh ta có lẽ là nhân viên cứu hộ.
“Vậy mi nghe cho kỹ: tóc, cuống rốn, cánh cửa, tấm gương, những hạt cát.” Huyền Thanh Chân Nhân nói ra năm thứ này, sau đó nhanh chóng bổ sung thêm, “Tóc phải là của người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với cha của bọn mi, nhất định phải bứt tận gốc, tổng cộng cần...”
Những con quái vật chim kia yên tĩnh chăm chú lắng nghe từng câu từng chữ của Huyền Thanh Chân Nhân.
Tôi không còn nghe tiếp nữa.
Tóc, cuống rốn, cánh cửa, tấm gương, những hạt cát...
Đầu thai...
Giấc mơ...
Giết...
Có gì đó chợt loé lên trong đầu tôi.
Tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra được đầu thai rốt cuộc là có ý gì, nhưng tôi đã hiểu được ý nghĩa của hai từ sau. Hiện tại e rằng Huyền Thanh Chân Nhân cũng không có cách nào đối phó với những con quái vật này, tôi chỉ đành nghĩ cách giải quyết vậy.
Tôi phải giết chết hết bọn chúng, trước khi bọn chúng thành hình hoàn toàn...
Trong đầu tôi vừa toát ra ý nghĩ này, tôi liền nhìn về phía những con quái vật kia.
Cần phải thay đổi đối tượng!
Tôi cần phải thay đổi đối tượng trong giấc mơ!
Hiện tại số lượng của những con quái vật chim này quá đông. Tôi phải quay trở về quá khứ, quay trở lại cái lúc mà cha của bọn chúng tạo ra bọn chúng...!
Tôi bỗng cảm thấy có chút choáng váng, cảnh vật xung quanh phát sinh biến hóa.
Tôi không còn bay lững lờ ở trong bãi đậu xe hoang tàn kia nữa, mà đang đứng trong một căn phòng bệnh.
Trên bức tường trước mặt tôi có treo một bức tranh, bức tranh đó vẽ cảnh thảo nguyên xanh mướt, trời xanh mây trắng tô điểm thêm cho bãi cỏ xanh và còn có vài con dê trắng nữa. Tôi xoay người lại, đưa mắt nhìn về phía cái giường bệnh. Một ông lão đang nằm trên giường bệnh, tóc trắng xoá, trên da có rất nhiều nếp nhăn. Ông ta phải hít thở thông qua dụng cụ hỗ trợ thở, trên thân có cắm rất nhiều sợi ống gì đó, máy móc bên cạnh hiển thị sức khoẻ của ông ta đang rất yếu. Bên giường ông ta ngồi một cô gái, quần áo trên người cô ta giống như của một cô gái chăn dê, nhưng đầu của cô ta lại là một con chim cắt, mu bàn tay mọc đầy lông vũ, nhìn vào trông như một con chim đang mặc bộ đồ của cô con gái chăn dê nào đó vậy.
Con quái vật kia nhìn chằm chằm về phía ông lão, vẻ mặt của cô ta ngập tràn đau thương.
Tim tôi đập thình thịch.
Chính là ông lão này sao? Cha của bọn chúng? Chỉ cần giết chết ông ta... Không, không phải giết chết ông ta của hiện tại mà phải giết chết ông ta của quá khứ...