Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 481 : Người yêu của tôi (1)
Ngày đăng: 16:47 30/04/20
Tôi có chút không khống chế được cảm xúc hỗn loạn của bản thân.
Bởi vì tôi nhìn thấy chữ ký trên bức tranh sơn dầu treo trên tường, nét bút nhạt màu và rất ngoáy, nhưng sau khi nhìn thấy cái bảng tên trên giường bệnh, tôi đối chiếu chúng với nhau.
Gia Cát Văn, ông lão này tên là Gia Cát Văn, chữ ký trên bức tranh chính là hai chữ Gia Cát.
Có lẽ ông ta chỉ là một người hoạ sĩ, sáng tạo ra những khung cảnh trong tranh kia, vẽ nên những bức tranh xinh đẹp.
Cũng giống như bản thể của “trò chơi” vậy, đây chẳng qua chỉ là một tác phẩm giải trí mà các nhóm lập trình viên, các công ty tạo ra mà thôi, bọn họ cũng không muốn lợi dụng trò chơi để tiến hành giết người.
Gia Cát Văn có lẽ cũng không chú ý đến điểm này, ông ta là vô tội.
Nhưng toàn bộ những tác phẩm của ông ta đích thực đều biến thành quái vật.
Tôi nhất thời không biết phải làm sao.
Sức khoẻ của Gia Cát Văn đang dần yếu đi.
Cho dù tôi không biết nhiều về y học, nhưng khi nhìn thấy chỉ số nhịp tim và huyết áp thấp hơn hẳn người bình thường kia thì tôi cũng có thể đoán ra được rằng thân thể của Gia Cát Văn đang xảy ra vấn đề.
Tích tích tích tích...
Máy móc hiểu rõ về tình huống của Gia Cát Văn hơn tôi, nó phát ra âm thanh cảnh báo.
Con quái vật đầu chim đang ngồi bên giường bỗng đứng dậy, sợ hãi không biết phải làm sao.
Gia Cát Văn sắp phải chết rồi ư?
Nếu như ông ta chết rồi, những con quái vật này sẽ biến mất luôn hay là vẫn tiếp tục tồn tại?
Tôi suy nghĩ linh tinh, ngập ngừng không quyết định được.
Gia Cát Văn không giống như Sở Nhuận, hay Tiêu Thiên Tứ, hoặc Lư Mạn Ninh. Ông ta vẫn là một người còn sống và có lẽ ông ta là một người vô tội...
Con quái vật đầu chim kia phát ra những tiếng kêu thê lương.
Bác sĩ y tá xông vào phòng bệnh, hình như bọn họ không nhìn thấy con quái vật đầu chim kia mà bắt đầu tiến hành cấp cứu cho Gia Cát Văn.
Tôi cảm nhận được có một luồng âm khí đột nhiên xuất hiện trong phòng.
Một giây sau thì tôi bỗng nhìn thấy hồn ma của Gia Cát Văn đang ngồi dậy. Hồn ma đó thoát ra khỏi thân xác, sau đó bước xuống giường, lướt qua bác sĩ và y tá.
Tôi bỗng cảm thấy căng thẳng.
Gia Cát Văn đi ngang qua phòng khách, bước vào trong nhà bếp, rồi xuyên qua đó đi ra đằng sau nhà.
Phía sau căn nhà gỗ là một cái sân rất rộng, cũng có cắm những cái giá gỗ, còn nuôi thỏ và gà vịt nữa.
Tiếng kêu của chim ưng khiến cho những con động vật nhỏ này thấp thỏm lo âu, trốn vào trong ổ.
Gia Cát Văn khom người xuống, đưa tay vào trong chuồng thỏ bắt lấy một con thỏ trắng to.
Lúc này bỗng xuất hiện một bóng đen, thứ đó đáp xuống đậu trên giá gỗ. Đó là một con chim ưng, vẻ mặt sắc bén, lộ ra hơi thở hung mãnh.
Gia Cát Văn cười cười, đem trong con thỏ trên tay vứt cho con chim ưng kia.
Con thỏ bay lên không trung, chưa kịp rơi xuống đất đã bị móng vuốt con chim ưng đó chộp lấy. Móng vuốt sắc bén đâm xuyên qua da thịt con thỏ, máu chảy lênh láng.
Con chim ưng đáp xuống đất, giẫm lên trên người con thỏ còn đang cố giãy giụa kia, chiếc mỏ sắc nhọn nhanh chóng lột từng thớ da thịt trên người con thỏ.
Gia Cát Văn vừa xem vừa cười ha hả, giống như đang nhìn cháu của mình say sưa ăn món ngon gì đó vậy. Ông ta đứng trong chốc lát, sau đó ngồi trên cái ghế dựa trong sân, nhìn con chim ưng, rồi lại nhìn lên bầu trời và cây cối.
Đợi sau khi chim ưng đã ăn hết con thỏ đó, nó vỗ cánh, đậu trên thành ghế. Gia Cát Văn đưa tay sờ đầu nó, như là đang vuốt ve một con chim nhỏ nhắn đáng yêu.
“Chim nhỏ... Chim sơn ca nhỏ...” Gia Cát Văn tự lẩm bẩm.
Con chim ưng nhìn Gia Cát Văn chằm chằm, giống như đang nghe ông ta nói chuyện vậy.
Tôi nhìn xung quanh, không thấy có cô gái đầu chim nào. Vào lúc này, những con quái vật kia còn chưa xuất hiện sao? Có phải nên tranh thủ lúc này... Tôi do dự nhìn về phía Gia Cát Văn.
Cảnh vật xung quanh mờ mờ ảo ảo giống như là bị phủ một tầng lụa mỏng, lại cũng giống như mặt nước bị gió thổi mơn man.
Mấy giây sau, tất cả cảnh vật trở lại rõ ràng.
Lúc này tôi đang ở trong nhà, ngồi trước cái bảng vẽ.
Một cánh tay khoẻ khoắn nắm lấy cây bút vẽ, tô tô vẽ vẽ trên tấm vải tranh sơn dầu.
Tôi chuyển động thân thể, nhìn thấy Gia Cát Văn thời còn trẻ, dáng vẻ khoảng ba mươi bốn mươi tuổi. So với bộ dạng lúc về già của ông ta thì lúc này khuôn mặt ông ta có thêm một loại bệnh trạng điên cuồng, ngang bướng.
Xung quanh đó cũng có rất nhiều những bức tranh đã được vẽ xong, không phải là vẽ khung cảnh thanh bình hay bóng lưng của một cô gái, mà là vẽ đường nét khuôn mặt của một cô gái, chỉ có đường nét thôi chứ chưa vẽ rõ mặt.
“Á á á!” Gia Cát Văn đột nhiên ném bút và bảng vẽ xuống đất.
“Chim oanh... Sơn ca... Vân tước... Không đúng, không đúng...” Ông ta ôm đầu, bắt đầu đau khổ rên rỉ.