Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 497 : Nhào ra một cái

Ngày đăng: 16:47 30/04/20


Khi đi làm thì tôi đem vụ án đó kể cho nhóm Tí Còi nghe. Bọn họ cũng không kiềm chế được mà than nhẹ một tiếng.



“Em phải biết ơn vì bạn cùng phòng đã không giết mình, thật sự là phải cảm ơn lúc đó họ đã nhân từ độ lượng."" Tí Còi nói với vẻ châm chọc.



Lúc chúng tôi học đại học cũng thường nghe thấy những vụ tranh chấp giữa bạn học với nhau, suy cho cùng thì nhiều người ở nhiều nơi khác nhau cùng sống chung thì sẽ có cảm tình và cũng sẽ nảy sinh những mâu thuẫn. Nhưng mâu thuẫn đến mức phải giết người thì lại khiến cho người ta khó có thể chấp nhận được.



Trần Hiểu Khâu không có phản ứng gì đặc biệt còn Quách Ngọc Khiết thì có chút thương xót.



""Thật ra, bọn họ cũng không biết sự việc sẽ thành ra như vậy...."" Quách Ngọc Khiết nói.



Đại khái là họ không ngờ đến sẽ chết người. Chỉ là một trò chơi, chỉ là một trò đùa quái đản, chỉ là trút hết tâm trạng bực bội lên một trang web, nhưng ai mà biết được nó lại trở thành sự thật chứ?



“Không nghĩ sẽ giết người, nhưng ác ý của họ là có thật."" Trần Hiểu Khâu nói một câu.



Quách Ngọc Khiết im lặng, vẻ mặt có chút suy tư.



Gã Béo chuyển chủ đề đến khách sạn của Tuấn Li.



Huyền Thanh Chân Nhân xuất quỷ nhập thần nhưng có vẻ vẫn chưa rời khỏi thành phố Dân Khánh, ông ấy đang đợi Tô Thành đến đây.



“Ngày mai Tô Thành sẽ đến.” Trần Hiểu Khâu lên tiếng.



Trần Dật Hàm đã xuất viện, tuy cường độ công việc vẫn chưa hồi phục được như lúc trước nhưng đã trở lại với cương vị của mình. Đối với sự việc ở khách sạn Tuấn Li, anh ta cũng đã kịp thời nắm được tin tức.



“Chúng ta có cần tới đó không?"" Gã Béo hỏi.



“Khách sạn có lẽ đang bị phong tỏa, Huyền Thanh Chân Nhân cũng không muốn lộ diện.”" Trần Hiểu Khâu nói.



Dựa theo ý của Huyền Thanh Chân Nhân thì ông ấy sẽ quan sát Tô Thành từ xa, hình như còn mời cả những người chuyên nghiệp đến để giám sát, nhưng sẽ không đi vào khách sạn. Còn về sắp đặt cụ thể như thế nào thì phải đợi sau khi ông ấy quan sát qua Tô Thành đã rồi mới lại quyết định.




Trên đầu gối của Tô Thành có đặt một chiếc hộp gỗ



Tôi nghi hoặc nhìn về phía Nam Cung Diệu.



“Ý của Huyền Thanh Chân Nhân là để thứ này cho cậu tiêu hủy là ổn thỏa nhất.” Nam Cung Diệu giải thích.



Tôi giật mình.



Huyền Thanh Chân Nhân đúng là sợ muốn chết mà, trốn khỏi cái bát sứ này.



Tô Thành ngước mắt nhìn tôi nhưng không từ chối, giơ tay đem chiếc bát đến chỗ tôi.



Tôi bước lên muốn nhận lấy.



Ai ngờ Tô thành run tay rồi bắt đầu ho, chiếc hộp từ trong tay rơi xuống đất.



Tôi nhanh chóng tiến lên hai bước, đưa tay ra bắt lấy chiếc hộp, nhưng chiếc hộp đã bị mở ra, cái bát bên trong lăn ra ngoài.



“Ôi chao!” Quách Ngọc Khiết kêu lên một tiếng.



Bốp!



“Á!” Tí Còi cũng kêu lên một tiếng.



Tôi thấy Tí Còi bổ nhào đến cạnh chân của tôi, tư thế đó không phải là muốn đến cứu, hoàn toàn là bị người đẩy ra.



Cái bát sứ đó lăn đúng vào bàn tay đang đưa ra của Tí Còi.