Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 50 : Mã số 066 – Món tiền trời cho (5)

Ngày đăng: 16:41 30/04/20


Ngày 7/7/2010, nhận được cuộc gọi của người ủy thác. Ghi âm cuộc gọi 201007071109.mp3.



“Chào anh Trương.”



“Chào anh… chào anh, hình như… tôi phát hiện được điều gì rồi.”



“Hả? Bây giờ anh có ở nhà không? Chúng tôi qua đó tìm anh.”



“Được.”



Ngày 7/7/2010, đi đến nơi ở của người ủy thác. File ghi âm 06620100707.wav.



“Anh Trương, anh phát hiện được gì vậy?”



“Là cái này.”



“Đây là hình của Lâm Nhất Phàm?”



“Đúng! Các anh nhìn cái này! Miếng ngọc bội này!”



“Ngọc bội quan âm sao? Miếng ngọc bội này có vấn đề gì?”



“Tôi từng thấy miếng ngọc bội này! Trên đường Tân Giang! Tôi nhìn tấm hình này mới nhớ ra! Các anh nhìn miếng ngọc bội này, bên này, khóe miệng quan âm có phải bị bể không, có một vết nứt, nhìn giống như đang cười gian?



“Vâng, đúng vậy.”



“Tôi đã nhìn thấy qua miếng ngọc bội như vậy!”



“Chuyện là thế nào? Bây giờ ngọc bội đang ở đâu?”



“Là vào trước khi trúng số, tôi đi uống rượu với khách hàng, là người khách tôi từng nhắc qua với các anh, uống đến say bí tỉ. Hắn ta cố ý chơi tôi, ép tôi uống rượu, sau khi tôi bước ra khỏi cửa tiệm đó, mơ mơ màng màng đi đến bên đường Tân Giang, ngồi xuống bên bờ đê, kiểu đê có thể xuống sông ấy. Tôi ngồi ở đó, chắc là có mắng khách hàng hay gì đó nên ngồi rất lâu, tôi cởi vớ ra, ngâm chân trong nước, sau đó có thứ gì đó mắc vào ngón chân tôi. Tôi giơ chân lên thì nhìn thấy một sợi dây đỏ và miếng ngọc bội, chính là miếng ngọc bội quan âm này! Loại ngọc bội này không thể có hai miếng giống như nhau được, đúng không? Hơn nữa Lâm Nhất Phàm cũng đã tự tử tại sông Lạc Cừ này.”



“Anh đã làm gì sau khi cầm miếng ngọc bội lên?”



“Tôi không nhớ rõ nữa, lúc đó tôi say ghê lắm, chắc là… chắc là nói gì đó với miếng ngọc bội kia.”



“Sau đó miếng ngọc bội thế nào?”



“…”



“Anh Trương, sau đó miếng ngọc bội bị anh xử lý thế nào?”



“Rớt xuống sông rồi… tôi buông tay, cũng có thể là cố ý vứt nó đi, tóm lại là nó rơi xuống sông Lạc Cừ rồi… chắc, chắc… không tìm thấy được đâu nhỉ?”



“Chúng tôi sẽ đi tìm nó.”
“Ý anh là thần nghèo trong đón thần tài, tiễn thần nghèo sao?”



“Vâng.”



“Các anh muốn làm gì?”



“Chúng tôi muốn đón thần nghèo.”



“Việc này… là sao?”



“Nếu miếng ngọc bội kia có thể khiến anh phát tài, thì chúng tôi sẽ làm ngược lại. Nếu bị thần nghèo ám lên, anh sẽ không thể phát tài được. Miếng ngọc bội đó chứa đầy tính công kích, chúng tôi đoán rằng nó sẽ không thể ngồi yên chờ chết đâu, sau khi hiện thân mặc kệ nó bị thần nghèo đuổi đi, hay là đánh đuổi được thần nghèo, chúng tôi đều có cơ hội bắt được nó.”



“Có thể được không? Nếu nó không hiện thân…”



“Chúng tôi sẽ nghĩ thêm cách khác. Lúc nãy tôi có nói, đây là chiêu mạo hiểm. Anh có thể yên tâm, chúng tôi sẽ ở gần để bảo vệ anh.”



“Anh Trương, xét từ chuyện phó tổng của anh, miếng ngọc bội đó đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát, giống với tình cảnh hai năm cuối cùng của Lâm Nhất Phàm, nếu anh đã không làm gì, cố gắng né tránh, thì việc làm ăn của anh vẫn sẽ mở rộng, tiền vô cuồn cuộn, sau đó người bên cạnh anh sẽ liên tục chết đi. Nếu không hành động, e rằng anh cũng sẽ gặp phải kết cục như Lâm Nhất Phàm.”



“Tôi… Được thôi. Tôi phải làm sao mới đón được thần nghèo?”



“Chúng tôi sẽ sắp xếp cho anh một chỗ ở mới. Anh đã nghe nói đến phố cổ Nam Trấn chưa?”



“Khu ổ chuột đó sao?”



“Đúng. Chúng tôi sẽ thuê phòng cho anh ở đó, sắp xếp hết mọi thứ. Sau đó anh sẽ sống ở đó. Cuộc sống sẽ hơi vất vả, nhưng xin anh hãy cố gắng chịu đựng một chút. Ngoài ra, lần này hy vọng anh có thể cắt đứt hết mọi liên lạc với thế giới bên ngoài, có thể nói là đi du lịch, tóm lại, không được nghe điện thoai, không được tiếp xúc với người khác.



“Ồ… Được thôi.”



Ngày 12/7/2010, thuê hai phòng ở phố cổ Nam Trấn, bố trí lại mọi thứ, chuẩn bị vật phẩm sinh hoạt.



Ngày 13/7/2010, người ủy thác dọn đến phố cổ Nam Trấn. File ghi âm 06620100713.wav.



“Là ở đây. Đừng đụng vào bùa dán trên cửa. Vật dụng sinh hoạt đều ở trong này, khoảng thời gian này tốt nhất nên dùng những thứ này, không nên ra ngoài. Chúng tôi ở kế bên anh, có chuyện anh có thể hô lên, chúng tôi sẽ qua ngay.”



“Vâng.”



“Anh Trương, anh hãy cố gắng chịu đựng trong một khoảng thời gian.”



“Tôi biết, tôi có thể chịu đựng được.”



“Nếu có một người trông nghèo xơ xác đến gõ cửa, anh có thể mời người đó vào trước rồi gọi chúng tôi qua.”



“Đó là…”