Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 500 : Mã số 053 - Oan hồn không tan (2)

Ngày đăng: 16:47 30/04/20


“Kẻ thù? Tôi có thể có kẻ thù nào chứ? Trong giới nhà văn có tính không? Haizz... Thật sự là không có. Có thể là có một số người ghen ghét tôi, còn có một số anti-fan nữa, nhưng không thể nào... không thể nào đâu? Chuyện này... sẽ không ai vì ghen ghét tôi mà làm ra cái chuyện như thế này đâu...”



“Nói như vậy, anh không thể cung cấp được đối tượng khả nghi nào cho chúng tôi?”



“Không có... Tôi nghĩ không ra có đối tượng nào. Nhất định phải điều tra theo cách này sao? Các anh không thể trực tiếp giải quyết con ma này à?”



“Rất xin lỗi, chúng tôi không cách nào tiêu diệt con ma này nếu không biết gì về nó cả.”



“A...”



“Bây giờ nó đang ở bên cạnh anh.”



“Cái gì?”



Choang!



“Chúng tôi có thể thấy được nó, nhưng nó không phải con ma bình thường.”



“Các anh đang nói cái gì? Người giới thiệu tôi tới đây nói rằng các anh có thể giải quyết nó một cách dễ dàng mà! Nó ở đâu? Bây giờ nó ở nơi nào?”



“Bản thể của nó là ma, nhưng bên cạnh đó còn có những thứ khác, là một sự tồn tại phức tạp. Bây giờ chúng tôi tạm thời không cách nào phán đoán rốt cuộc nó là cái gì.”



“Đừng giỡn nữa! Xin các anh đấy! Bao nhiêu tiền cũng được hết! Các anh hãy giải quyết nó đi! Nhanh lên!”



“Ồ, đúng là có chút đặc biệt đấy. Rốt cuộc anh đã trêu chọc phải thứ gì vậy?”



“Anh à, anh chị của tôi ơi, tôi muốn gọi các anh là tổ tông luôn rồi đây này! Cầu xin các anh đấy!”



“Anh Hề, xin không cần lo lắng, hiện tại nó không thể thương tổn đến anh.”



“Tôi sắp bị nó bức điên rồi! Cái này cũng không tính tổn thương ư?! Chờ chờ... chờ một chút! Anh nói hiện tại không thể thương tổn tôi là có ý gì?”



“Chính là nghĩa trên mặt chữ.”



“... Phù... Vậy... có nghĩa là... trong tương lai... tương lai nó có thể...”



“Ừ, rất có khả năng này.”



“Các anh, không còn cách nào sao? Mau nghĩ cách gì đi!”



“Vừa rồi tôi có nói đến, nó là một sự tồn tại phức tạp, không đơn thuần là một con ma bình thường, chúng tôi không có khả năng tiêu diệt nó. Anh Hề, xin anh suy nghĩ kĩ lại một chút, tóc dài, mặt trứng ngỗng, tướng mạo thanh tú, cô gái mặc áo lụa màu trắng và váy xếp nếp màu lam nhạt, anh có gặp qua ở đâu trong quá khứ chưa?”



“Không biết, không biết! Anh miêu tả như vậy, sao tôi có thể có ấn tượng? Tôi thật sự không biết!”




“Anh có chắc chắn là con ma đó không?”



“Chắc chắn là nó! Chỉ có nó! Tôi quay đầu lại nhìn rồi! Sau lưng tôi không có ai cả, không có bất kỳ một người nào cả!!! Nhưng tôi thật sự đã bị nó đụng phải! Trước kia chưa từng có, lần này thì bị đụng phải a! A... A ha...”



“Anh vẫn không nhìn thấy được mặt của nó sao?”



“Không có... Không có... Phù...”



“Anh Hề...”



“Nó sẽ không ra tay tấn công tôi đấy chứ?”



“Điều này thì chúng tôi không thể bảo đảm.”



“Nó không chừng là muốn bắt đầu ra tay tấn công tôi...”



“Anh Hề, trong quá trình anh sáng tác văn thơ, nhân vật dưới ngòi bút của anh có thật không?”



“Cái gì?”



“Bây giờ chúng tôi đang nghi ngờ rằng, cái thứ đó có thể liên quan đến những nhân vật trong các tác phẩm của anh. Ngoài đời thật, người đó có thể đã qua đời vào tháng 8 hoặc là khoảng thời gian trước đó, cho nên sẽ có hồn ma bám theo anh.”



“Không có, không có thật. Tôi có tham khảo một ít nội dung, cái gì mà nhân vật tài trí thông minh, ôn nhu hiền thục, cái gì mà tài giỏi trong kinh doanh... Tôi có tham khảo một ít nhưng hoàn toàn không có nhân vật nào là dựa vào cuộc sống thật để dựng nên cả.”



“Ừm. Vậy còn những tác phẩm mà anh từng sao chép thì sao?”



“Cái gì cơ?”



“Chúng tôi điều tra ra được anh từng bị chỉ trích vì tội đạo văn, mà không chỉ có một tác phẩm. Anh có từng sao chép những nhân vật trong những tác phẩm của người khác không? Những nhân vật đó có khả năng...”



“Đừng nói giỡn! Tôi không có đạo văn! Tôi chỉ tham khảo một ít nội dung, còn chú thích cả chỗ mà tôi tham khảo nữa, nhưng tôi không có đạo văn!”



“Anh Hề, chúng tôi không có hứng thú với chuyện của anh. Anh cũng không cần lo lắng cuộc trò chuyện của chúng ta bị ghi âm lại, rồi sau này tiết lộ ra ngoài ảnh hưởng đến danh dự của anh. Nói thật lòng thì so với danh dự, bây giờ anh hẳn là phải chú ý đến an toàn tính mạng của mình hơn mới đúng chứ.”



“Nó sẽ... sẽ...”



“Thứ kia tạo cho chúng tôi một cảm giác rất hài hòa, đó là sự hài hòa giữa ba loại hình nhân vật từ người thật ngoài đời, nhân vật dưới ngòi bút của anh và nhân vật do người đọc lí giải ra, cũng có thể là sự hài hòa giữa bốn loại hình nhân vật từ người thật ngoài đời, nhân vật nguyên tác, nhân vật anh sao chép từ nguyên tác và nhân vật do người đọc lí giải ra. Nếu là tình huống thứ nhất thì còn dễ giải quyết, phiền anh hãy suy nghĩ thật kĩ lại, biết đâu có thể nhớ ra được mẫu người thật ngoài đời là ai, còn nếu là tình huống thứ hai thì có chút rắc rối. Anh Hề, mời anh cố gắng nhớ lại một chút.”



“Tôi...”



“Nếu như anh sao chép một nhân vật và người đó có thực ở ngoài đời mà anh không biết. Hơn nữa nhân vật kia lại rất nguy hiểm thì tôi nghĩ những việc tiếp theo anh gặp phải không chỉ đơn thuần là bị nó sờ một cái thôi đâu”