Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 501 : Mã số 053 - Oan hồn không tan (3)
Ngày đăng: 16:47 30/04/20
“Tôi… Tôi thật sự không hiểu các anh đang nói gì cả. Nếu các anh không có cách để giải quyết chuyện này nên muốn đùn đẩy trách nhiệm thì tùy ý các anh muốn nói gì thì nói. Tôi đi tìm nơi khác, tìm người khác giải quyết con ma này!”
“Ý của anh là muốn hủy bỏ ủy thác đúng không?”
“Đúng, hủy đi! Tôi không thuê các anh nữa!”
“Được, tôi hiểu rồi.”
Ngày 21 tháng 12 năm 2008, dừng việc điều tra.
Ngày 23 tháng 12 năm 2008, nhận cuộc gọi của Hề Vinh. File ghi âm cuộc gọi 200812230255.mp3.
“Xin chào anh Hề…”
“Nó ở đây… Nó đang ở đây…”
“Hả? Là con ma nữ đó à?”
“Đúng! Nó đang ở đây! Ở trong nhà tôi! Vừa nãy còn suýt chút nữa là đã giết tôi! Nó thiếu chút nữa là đã giết chết tôi rồi!”
“Ồ! Anh Hề, ủy thác của chúng ta đã kết thúc rồi.”
“Bây giờ tôi đang ở cục cảnh sát.”
“À, anh còn có chuyện gì nữa không?”
“Tiếp tục… Tiếp tục ủy thác! Các anh tiếp tục điều tra đi!”
“Vậy được. Anh có thể đến phòng nghiên cứu làm một vài thủ tục không?”
“Giống như con ma nữ đó ngồi trên ấy và máu trên miệng vết thương lúc trước chảy ra?”
“Đúng, chính là thế… một bãi máu… từ lưng tựa cho đến chỗ ngồi… còn có thể nhìn ra dấu ấn của người nào đó đang ngồi…”
“Sau đó thì sao?”
“Đại sư ở lại làm pháp suốt một ngày trời, còn yêu cầu tôi đi tắm rửa, tịnh thân rồi niệm kinh. Ông ta làm lễ gọi hồn… nhưng không thấy con ma nữ đó xuất hiện, cả buổi sáng đều không thấy xuất hiện. Nên ông ta đã ở lại… ông ta…”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Ông ta chết… chết rồi!”
“Tại sao chết?”
“Tại nạn… Phía cảnh sát kết luận là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng không phải đâu!”
“Xin hãy kể lại quá trình đó.”
“Vào… Vào tối hôm ấy, ông ấy vẫn còn ngồi thiền trong phòng khách. Đại sư bảo tôi đừng sợ, cứ an tâm đi ngủ, để ông canh chừng ngoài đó. Tôi thật sự rất sợ, vì trước đó rõ ràng ông ta đã tiêu diệt nó rồi mà, nhưng vẫn không có tác dụng… Cho nên tôi cũng ở lại phòng khách, cùng ngồi với ông ấy… Đến 12 giờ đêm, đồng hồ trong nhà đổ chuông… Nhà tôi dùng đồng hồ treo tường loại hiện đại, có con lắc và đổ chuông nữa, nhưng đều đã đặt giờ đàng hoàng cả rồi, tựa như chuông báo thức vậy, 7 giờ sáng, 11 giờ trưa, 5 giờ chiều và cả 9 giờ tối sẽ đổ chuông. Nhưng mà… nhưng mà…”
“Lúc 12 giờ đêm thì cái đồng hồ ấy đã kêu lên sao?”
“Đúng vậy… nó kêu lên… âm thanh… Âm thanh cực kì lớn, lớn hơn nhiều so với thường ngày, cả tiếng con lắc cũng vậy, tiếng đung đưa của nó cũng rất lớn… Hơn nữa biên độ của con lắc đó... biên độ dao động của nó cũng rất lớn, cái loại lắc đến cực hạn trong phạm vi đồng hồ ấy. Khi mười hai tiếng chuông kết thúc thì con lắc ấy liền rơi xuống, rơi thẳng xuống tivi… cái tivi bị đập hỏng, hình như còn chập mạch nên lập tức bốc cháy. Đại sư hét lên câu gì đó, vung cây kiếm đào chỉ về phía chiếc tivi. Trước đó tôi đã định đi lấy bình cứu hỏa, nhưng trong vô thức… trong vô thức tôi nhìn theo hướng mũi kiếm đang chỉ đến…”
“Anh nhìn thấy gì?”
“Tivi… Trên màn hình ti vi có… có… bóng của con ma nữ đó… Tôi… Tôi quay đầu… Tôi thật sự là không suy nghĩ gì nhiều hết, chính là trong vô thức, là hành vi trong vô thức, tôi liền quay đầu nhìn… Tôi quên mất, tôi thật sự không chú ý có cái tủ, lúc đó tôi muốn đi lấy bình cứu hỏa, sau khi chạy được vài bước, vừa quay đầu thì va ngay vào cái tủ, té nhào xuống đất. Cái tủ ấy nhắm thẳng vào đầu tôi đổ xuống…”