Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 510 : Màn đêm dày đặc (2)

Ngày đăng: 16:47 30/04/20


Tôi quay đầu nhìn qua, vẫn như cũ không nhìn thấy được mặt của Diệp Thanh, nhưng cổ của anh ta đang ngoảnh lại và không phải đang nhìn tôi.



Tay đang ấn vai của tôi lạnh ngắt, nhiệt độ lạnh lẽo ấy truyền lên trên người của tôi.



Ngay vào lúc tôi định lên tiếng hỏi thì chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng động.



Đó là chuỗi tiếng vang khá kì lạ, tôi chưa bao giờ nghe thấy âm thanh như thế, tựa như là tiếng bước chân, nhưng lại hình như không phải của người, cũng chẳng phải của động vật. Tôi bất giác nín thở.



Tiếng bước chân không phải từ bên ngoài cửa mà từ dưới lầu truyền lên, vang vọng khắp lối đi.



Ngoài tiếng bước chân, tôi còn nghe thấy hai tiếng hít thở, âm thanh trầm đục, nhưng lại rất ngắn ngủi.



Tiếp đó bàn tay đang đặt trên vai tôi thu về.



“Hôm nay cậu ngủ ở đây.” Diệp Thanh nói.



Tôi lo lắng hỏi: “Đó là gì vậy?”



“Là Niên*.” Diệp Thanh trả lời.



* Tương truyền rằng, ngày xửa ngày xưa ở Trung Quốc có con thú dữ gọi là “Niên”, trên đầu mọc sừng, hết sức hung dữ. Thú “Niên” quanh năm suốt tháng sống dưới đáy biển, cứ đến đêm giao thừa thì nó mới lên bờ để giết súc vật và hại người. Nhưng thú dữ "Niên" lại rất sợ màu đỏ, ánh lửa và tiếng pháo nổ. Thế là cứ vào ba mươi Tết, nhà nào nhà nấy đều dán câu đối đỏ, đốt pháo hoa, thắp đèn rực rỡ sáng trưng đón chào đêm giao thừa. Vì thế tập tục này trở thành truyền thống trong ngày Tết cổ truyền long trọng nhất của người dân Trung Quốc.



Tôi trợn mắt há hốc mồm, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh, “Niên mà anh nói là cái Niên mà tôi hiểu sao?”



Diệp Thanh bật cười một tiếng rồi quay người rời đi.



Tôi nhảy cẫng lên đi theo sau lưng anh ta, “Anh nói đùa phải không? Niên? Đó là con Niên Thú trong truyền thuyết sao? Là con Niên Thú trong đêm giao thừa hay đi ăn thịt người hả?”



Đầu óc tôi khá choáng váng, hình như do hơi men xông lên đầu.



Tôi cũng chẳng nhớ là mình đã nghe được truyền thuyết liên quan đến con Niên Thú này từ lúc nào. Nó giống mấy thứ thường thức dân gian như là Rồng Vàng năm ngón hay mấy con Chu Tước Huyền Vũ, cứ như thế tự nhiên mà khắc vào trong đầu tôi.



Nhưng truyền thuyết là truyền thuyết thôi chứ!



Cái thứ đó có thật sao?!
“Bây giờ cậu mà ra ngoài là tự tìm cái chết.” Diệp Thanh lạnh lùng nói.



“Thế nhưng tôi cũng không thể nào tiếp tục ngồi chờ mãi ở đây!” Tôi hét lên.



Bây giờ tôi không biết nên hối hận hay nên cảm thấy may mắn.



Nếu như hôm nay tôi không đến phòng nghiên cứu, không đi gặp Diệp Thanh, thì bây giờ tôi vẫn còn đang ở nhà, cùng cha mẹ và em gái đón giao thừa đầy ấm cúng. Nhưng đồng thời, nếu như tôi không đến đây thì tôi không thể biết được con quái vật đó đã xuất hiện ở thành phố Dân Khánh, lại còn xuất hiện ngay bên cạnh tôi nữa.



“Cậu ở bên cạnh họ cũng chỉ tổ dẫn dụ con Niên Thú đó đến mà thôi.” Diệp Thanh nói.



Tôi ngơ ngác, đầu óc trống rỗng.



“Hãy bảo họ đổi sang quần áo màu đỏ, tất cả các cửa sổ đều dán câu đối lên.” Diệp Thanh lại nói.



Tôi vội vàng gọi điện về nhà ngay. Em gái nghe máy, tôi cố gắng để cho giọng nói mình bình thường nhất có thể, vì không muốn cả nhà phải hoảng loạn.



“Anh hai, anh làm cái gì vậy?” Em gái không hiểu.



“Em cứ làm theo lời anh nói là được rồi. Đây là… đây là một nghi thức cầu phúc, có thể mang đến những điều tốt lành trong năm mới.” Tôi nói bừa.



Em gái tôi đương nhiên không phải là người ưa thích mấy chuyện phù phiếm, cũng không tin nghi thức cầu phúc gì đó.



Tôi chỉ có thể bảo nó chuyển điện thoại cho mẹ. Mẹ tôi là một phụ nữ trung niên đã về hưu lo việc nhà nên rất tin những chuyện này, chỉ cần không tốn tiền là bà sẽ làm tất.



Quả nhiên mẹ đồng ý ngay. Trong nhà đã mua rất nhiều thứ chuẩn bị cho ngày tết, còn có bao nhiêu là câu đối và lì xì được tặng nữa, nếu muốn dán khắp cả nhà thì cũng không phải là chuyện khó.



Tôi thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nói với những người khác trong nhóm chat.



Tí Còi gửi icon mặt khóc, “Làm sao đây? Quần áo màu đỏ của em đều là đồ cũ của mấy năm trước, mặc không vừa nữa rồi!”



“Chật một chút thì đã sao, cố gắng mặc vào đi.” Quách Ngọc Khiết nói.



Trần Hiểu Khâu đột nhiên gửi một tin tức, “Chỗ của chú út em vừa mới được báo án, xảy ra án mạng trong một gia đình. Người chết trong lúc đi WC trong nhà mình thì bị người ta chặt đầu, hơn nữa đầu lâu đã biến mất.”